Tôi ấm ức dắt Bạch Lâm Uyên về nhà.
Mẹ tôi vừa thấy, mắt sáng như đèn pha: “Cậu này đấy! Eo ra eo, chân ra chân nha!”
Ba tôi đứng kế bên, lặng lẽ hóp bụng lại.
Nửa tiếng sau.
Tôi và ba tôi hai người đang ngồi chễm chệ trên sofa xem phim ngôn , bắt đầu nghi ngờ nhân sinh.
“Hu hu hu… sao nam chính lại đối xử tệ bạc như !”
Mẹ tôi vừa cầm khăn giấy chấm nước mắt, vừa khóc sướt mướt.
“Bác đừng buồn.”
Bạch Lâm Uyên rất rành việc, đưa khăn giấy, mũi còn hít hít sụt sịt theo: “Đồ đàn ông tồi! Không có kết cục tốt đâu!”
Tôi: “……”
9
Từ khi Bạch Lâm Uyên giả trai tôi và dọn đến nhà sống, hắn thật sự sống rất “ổn áp”.
Buổi sáng theo mẹ tôi đi spa, người ta chỉ đắp mặt nạ còn hắn thì luôn cả gói chăm sóc toàn thân.
Chiều thì cùng đi dạo tiệm trang sức, tay nghề tư vấn còn đỉnh hơn nhân viên, giúp mẹ tôi tiết kiệm hẳn… năm trăm triệu tiền ngu!
Mới nửa tháng, trật tự trong nhà tôi thay đổi hoàn toàn.
Trên bàn ăn, hơn nửa số món đều là món Bạch Lâm Uyên thích ăn.
Đến cả tiền riêng của ba tôi cũng hắn “góp ý” tăng định mức.
Mà cái tên này ăn uống thì nhiều, lấy đồ thì không ngại, tính sơ sơ đã “tiêu hộ” tôi hơn ba triệu rồi!
Thế này là hợp lý á?
Thế còn tám trăm triệu đâu?!
Là tám trăm nghìn à?!
Mà bình luận đâu có dối bao giờ nhỉ?
Tôi do dự mãi, quyết định thử thăm dò:
“À này, Tiểu Bạch nè… Mấy con xà sống lâu như các , chắc… cũng giàu lắm ha?”
“Không nhiều lắm đâu, chỉ hơi nhiều hơn em chút xíu thôi.”
Hắn tỉnh bơ.
Tôi: ???!
Giàu hơn tôi mà cái tiền taxi còn bắt tôi trả?!
“Thế tiền của đâu?”
Hắn mặt không đổi sắc, trả lời ngay: “Anh rồi mà, phủ bị sập rồi. Đợi rảnh thì quay lại đào!”
Không tức, không tức…
Tôi tự dỗ mình. Không chấp đồ ngu, đặc biệt là rắn ngu.
Tối, vừa về đến phòng, tôi đột ngột khựng lại.
Trong không khí phảng phất mùi hương hoa nhè nhẹ, nhiệt độ xung quanh lạnh đến mức bất thường.
Vừa định lùi bước, một luồng khí mạnh đã siết chặt lấy cổ tôi.
“Nam Chi.”
Tiếng Cố Tuấn vang lên từ bóng tối.
Hắn từ từ bước ra, ngón tay nâng cằm tôi lên, cúi đầu hít sâu sát tai.
“Không ngờ, sau khi chuyển thế, chủ nhân lại quyến rũ đến .”
Máu tôi như đông lại.
Là Thẩm Vô Cữu?!
Hắn nhập vào người Cố Tuấn?!
Hắn… nhận ra tôi rồi?!
[Bình luận phát nổ] 【Toang rồi! Phản diện nhập vào người Cố Tuấn luôn kìa!】
【Woa! Bệnh kiều âm u thật đáng sợ!】
【Trong nguyên tác, Thẩm Vô Cữu là kiểu vì mà hận đấy!】
【Hồi xưa Bạch Lê từng bỏ thuốc vào cơm Nam Cung Sơ, cướp Lưu Ly Chân Hỏa, khiến ấy thất bại khi độ kiếp. Giờ ngọn lửa đó vẫn còn trong người Bạch Lê!】
Hay lắm.
Hóa ra kiếp trước tôi chết là do Thẩm Vô Cữu và Bạch Lê .
Kiếp này, khả năng cao lại tiếp tục chết vì hai đứa này.
Cố Tuấn siết chặt cổ tôi, ánh mắt đầy điên loạn.
“Kiếp trước chủ nhân thà chết chứ không chịu lấy ta, còn ta là nghịch thiên.”
Hắn kề sát tai tôi, răng lướt nhẹ qua vành tai:
“Thế sao lại để Bạch Lâm Uyên lên giường với ?”
Tôi trừng mắt, con ngươi co rút dữ dội.
Cái gì cơ?!
“Bản tọa thua kém gì con rắn phế vật đó?!”
“Sức mạnh á? Hồi đó hắn còn chưa đỡ nổi một chiêu của ta! Còn sau khi chết, hắn ngoài tự phong ấn thì biết gì nữa? Một trăm năm qua chắc quên sạch sành sanh rồi!”
[Bình luận phẫn nộ]
【Gớm! Phản diện hồi trước vì muốn mạnh hơn mà còn bò lên giường Bạch Lê!】
【Dưa leo dơ dùng rồi mà cũng đòi ghen á?!】
【Nam Cung Sơ bị sạch sẽ quá độ mà, khỏi mơ!】
Cửa phòng bị đá văng ra.
Bạch Lâm Uyên đứng sừng sững ở ngưỡng cửa, mắt như biển sấm rền.
“Nam Chi là… chủ nhân?!”
Lúc khí tức trên người hắn bùng lên, sắc mặt Cố Tuấn lập tức biến dạng.
Cái đuôi rắn quét ngang một phát, trực tiếp hất hắn bay văng ra ngoài.
10
[Bình luận chấn ]
【Không phải bảo nam chính yếu như cún à?!】
【Nữ phụ ơi! “phế vật” của chị mạnh quá đáng rồi đấy!】
【Thế này mà gọi là rác rưởi? Quá ảo! Quá mạnh!】
Cố Tuấn phun ra một ngụm máu, mặt đầy vẻ không thể tin nổi.
“Sao có thể như ?!”
Bạch Lâm Uyên chẳng thèm cho hắn cơ hội thêm, quất thêm một cú đuôi rắn nữa, đập hắn bay dính xuống đất.
“Ai cho phép ngươi vào chủ nhân?”
Cố Tuấn rít lên: “Bạch Lâm Uyên! Dù ngươi có quay lại bên ấy, thì ấy cũng chẳng nhớ ngươi nữa đâu!”
Hai người ngay sau đó lao vào nhau đánh một trận sống chết không rời.
Thấy không chiếm lợi thế, Cố Tuấn bất ngờ để lại một câu: “Chủ nhân, sớm muộn gì em cũng là của ta!”
Rồi nhảy thẳng từ cửa sổ xuống.
Bạch Lâm Uyên lúc này mới run rẩy đưa tay chạm lên mặt tôi.
“Thật sự là… chủ nhân sao?”
Hắn mím môi, vẻ mặt tủi thân đến đáng thương.
“Nếu em đã trở lại, tại sao không cho ta biết?”
Tôi lúng túng tới mức muốn đào hố chui xuống.
“À… thật ra em cũng không chắc mình có phải là Nam Cung Sơ không…”
Ánh mắt hắn trượt xuống ngực tôi.
“Trên ngực em… có phải có một vết bớt hình vảy rắn không?”
“Sao biết?!”
Tôi buột miệng.
Đó là dấu vết tôi mang theo từ nhỏ, chưa từng kể với ai.
“Vì… đó là tín vật định ta để lại khi hai ta song tu.”
Tôi: “……”
Ôi trời ơi.
Kiếp trước tôi lại chuyện ấy với… linh sủng của mình?!
Tôi đúng là không còn liêm sỉ!
“Tôi nhớ… Thẩm Vô Cữu từng là phế vật mà? Vậy sao lại…”
“Lúc đầu đúng là phế vật, sau đó…” Hắn liếc tôi một cái đầy ngượng ngùng.
Bạn thấy sao?