Ngày Họp Lớp... – Chương 3

May mắn thay, con trai tôi gặp Tiêu Yến, nếu gặp kẻ xấu, tôi biết đi đâu mà khóc?Đứa con trai khờ khạo cũng hớn hở hỏi: “Mẹ nuôi, mẹ khóc à?”

Bạn thân nghẹn ngào không nên lời: “mẹ nuôi của con suýt chút nữa bị con hù chết!”

Bên này vừa dứt lời, thằng bé đã vùng ra khỏi tay tôi và chạy đi về phía sau.

“Chú ơi, ở đây!”

Tôi quay lại và thấy rằng Tiêu Yến đã theo tôi ra ngoài. Lúc này trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ duy nhất:

Chạy!!!

Nhưng đôi chân như bị đeo chì, dù thế nào cũng không bước nổi.

Điều quan trọng nhất là con trai ngoan đã chạy đến và ôm lấy đùi ấy.

“Chú ơi, đến tìm cháu à? Vừa rồi cảm ơn !”

Bạn thân của tôi dụi mắt, bán tin bán nghi hỏi tôi: “Tớ không nhầm đúng không? Đó không phải là Tiêu Yến sao?”

Khóe miệng tôi giật giật: “Giả sao!”

Bạn thân tôi với ánh mắt đầy thương .

Tôi: “…”

Cô ấy lặng lẽ nghiêng người: “Cậu giao con trai cho tớ để đi họp lớp, thực tế là để lén gặp Tiêu Yến đúng không?”

Tôi nhỏ giọng phàn nàn: “Thật là, nếu biết ấy đến có kề d.a.o ngay cổ thì tớ cũng không đi!”

Lúc này, dường như ông trời đã thấu tâm trạng tôi.

Mưa phùn từ trên trời rơi xuống, Tiêu Yến đi đến bên cạnh tôi:

“Về nhà?”

Tôi vô thức gật đầu.

“Anh đưa em về”

Tôi: ? ? ?

thân mở to mắt, ho nhẹ rồi hạ giọng: “Còn không có gian ???”

Tiêu Yến có độc!

Tôi lắc đầu từ chối. Nhưng ấy vừa dứt lời, con trai tôi đã gật đầu ngay: “Được, !”

Bạn thân tôi tiến lại và nhỏ: “Con trai chúng ta thân với ấy từ khi nào ?”

Tôi cũng rất muốn biết đó.

Tiêu Yến khẽ mỉm , cúi xuống bế con trai lên.

“Vừa rồi em chạy nhanh quá, có phải là quên gì không?”

Tôi sờ soạng người, thật là! Quên túi rồi!

Tôi thấy Tiêu Yến dáng vẻ bình tĩnh, đang cầm túi của tôi.

Dáng vẻ bình tĩnh thong thả.

“Trời mưa rồi, đưa em về!”

Miệng nhỏ của con trai ngoan lại lanh lảnh: “Cám ơn , nhà chúng ta ở số 302, lầu 3 khu D, chung cư Hoa Viên, đường Long Hải! ”

Bạn thân đã giơ ngón tay cái lên với con trai tôi và đầy ẩn ý:

“Con nuôi thật tuyệt vời, không uổng công mẹ con đã tốn 3 ngày để dạy, sau đó thì sao? nhanh đọc tiếp số điện thoại của mẹ con cho này đi”

Tôi: ? ? ?

Tôi dạy sao?

Con trai ngoan với gương mặt tự hào: “Chú ơi, số điện thoại của mẹ cháu là 158xxxxxxxx, mẹ cháu năm nay 26 tuổi, chiều cao là 167CM, còn chưa…”

Tại sao lại muốn vạch trần lý lịch ra như vạiii?

Tôi lập tức bịt miệng con trai lại, khan với Tiêu Yến: “Trẻ con bậy thôi, ha ha——”

Anh nhướng mày, đôi mắt đen khẽ liếc , khóa chặt khuôn mặt tôi.

“Con trai em giỏi thật!”

Tôi: “…”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...