Lâm Tri bị tôi dọa sợ đến run rẩy, vội vàng núp ra phía sau Phó Hiển.
Sắc mặt trầm xuống, đứng bật dậy, chắn trước mặt ta.
“Ninh Dạng, chỉ đang thông báo với em, chứ không phải bàn bạc. Tên Lưu Phong kia vốn dĩ năng lực cũng chỉ thường thôi.”
【Haha, Anh Hiển ghen rõ mồn một luôn rồi.】
【Chỉ vì tối qua vợ gọi điện cho Lưu đại ca trước khi cúp máy hả? Tôi chịu thua luôn, xỉu.】
【Trời ơi cặp này ngọt xỉu luôn, bao giờ tôi mới có chuyện như đây.】
Ngọt sao?
Tôi mím môi, vị ngọt đâu chẳng thấy… chỉ thấy đắng.
Lưu đại ca rất tốt, việc nghiêm túc, luôn xông pha lo liệu mọi thứ.
Vợ đang mang thai, sức khỏe yếu nên phải nghỉ việc ở nhà.
Anh lần này nhận tiền thưởng sẽ bắt đầu chuẩn bị phòng cho em bé.
Dù không thể cho con điều kiện tốt nhất, nhất định phải cho nó một môi trường khỏe mạnh nhất.
Tôi Phó Hiển, rồi Lâm Tri với dáng vẻ vừa điệu đà vừa tự đắc sau lưng .
Cuối cùng, tôi buông xuôi.
“Được, thay tôi bằng ta.”
“Nhưng các thành viên khác trong nhóm, không ai đến.”
“Phó Hiển, tôi nhắc lại, không ai phép thay đổi!”
Nói xong tất cả, tôi quay đầu rời đi, rút thẳng khỏi công ty.
Bình luận nổ tung: Phó Hiển nổi điên.
Anh đập văn phòng, đuổi Lâm Tri đi.
Thậm chí còn bản thân bị thương.
【Nữ chính thật sự quá vô .】
【Cô ấy không biết Phó Hiển thiếu cảm giác an toàn đến mức nào sao?】
【Ngày xưa là ấy dắt tay ấy ra khỏi bóng tối, sao bây giờ lại buông tay?】
【Nếu không thể trọn vẹn, ngày xưa sao còn chủ khiến ấy rung ?】
5.
Tôi đến nhà họ Phó vào năm tám tuổi.
Mẹ tôi tái hôn với của Phó Hiển.
Họ thường xuyên đi công tác khắp nơi, nên gửi tôi về sống ở biệt thự tổ của nhà họ Phó.
Danh nghĩa là tiểu thư nhà họ Phó, thực tế chẳng khác gì người giúp việc.
Tôi sống nhờ vào các bảo mẫu, quản gia, luôn cố người ta vui, tranh việc giúp đỡ, để nhận một chút thiện cảm.
Lần đầu tiên tôi gặp Phó Hiển là trong một bữa tiệc gia đình của nhà họ Phó.
Cậu ấy đi cùng mẹ ruột, như một tiểu vương tử cao quý.
Ăn lễ độ, cử chỉ tao nhã.
Nhưng chỉ vì không chịu ăn miếng thịt mà mẹ cậu gắp cho, bà ấy đã kéo cậu ra một góc khuất, rồi cắn mạnh vào cánh tay cậu.
“Ngay cả con cũng coi thường mẹ đúng không? Con với cái tên cha bạc bẽo của con, tụi bay nhà họ Phó ai cũng khinh thường tao!”
Cậu ấy không khóc, cũng không tránh né, chỉ đứng đó như một con búp bê vô hồn.
Tôi thấy thật tội nghiệp.
Vì , tôi đã đưa cho cậu ấy viên chocolate duy nhất tôi có.
Cô bảo mẫu từng đó là đồ nhập khẩu, thủ công, rất đắt tiền, ăn rồi sẽ không còn nữa.
Tôi vẫn luôn cất giữ, định để dành cho mẹ khi bà về.
Nhưng khoảnh khắc ấy, tôi nghĩ: Cho Phó Hiển cũng .
Từ đó, mỗi lần cậu đến biệt thự, tôi đều lấy mấy món ăn vặt mình lén giấu ra đưa cho cậu.
Cậu lặng lẽ ăn.
Tôi ríu rít kể chuyện.
“Sau đó thì sao?”
Cậu bỗng nhiên hỏi.
Đó là lần đầu tiên Phó Hiển chuyện với tôi.
Tôi tròn mắt:
“Sau đó con chim bay mất, con mèo nhảy hụt, tôi lên, rồi con mèo quay đầu lại trừng tôi một cái. Cậu biết không? Nó trừng tôi đấy!”
“Ngốc.”
“Đúng , con mèo đúng là ngốc thật.”
“Không, tôi ngốc.”
Thời gian trôi qua lặng lẽ.
Tôi luôn chờ mẹ về.
Không chờ , thì lại mong Phó Hiển đến.
Tôi tích góp rất nhiều đồ ăn vặt, tích góp cả một bụng chuyện để kể.
Rồi Phó Hiển đến thật.
Nhưng đi cùng cậu là một tin sét đánh.
Mẹ tôi và của cậu đã gặp tai nạn xe, cả hai đều mất.
Năm đó tôi mười một tuổi.
Nhà họ Phó không muốn nuôi tôi nữa, tôi cũng không còn người thân nào.
Họ quyết định đưa tôi đến nhi viện.
Tôi ngơ ngác mọi người, không hiểu vì sao chỉ sau một đêm, tôi chẳng còn gì cả.
Chỉ có Phó Hiển, cậu bước đến, nắm lấy tay tôi.
“Tôi muốn ấy.”
6.
Rời khỏi công ty, tôi ghé vào một quán cà phê gần đó.
Ngồi thật lâu.
Thật ra, với tôi mà , việc có phụ trách triển lãm lần này hay không… chẳng còn quan trọng nữa.
Vì đây vốn dĩ không phải là công việc tôi thích.
Khi vừa tốt nghiệp, Phó Hiển đề nghị tôi đến ở công ty .
Ban đầu, tôi không đồng ý.
Anh liền chiến tranh lạnh với tôi.
Anh không hiểu vì sao tôi lại từ chối.
Bình luận cũng không hiểu:
【Anh Hiển chỉ là không muốn xa vợ thôi, thế mà cũng bị chê trách?】
Bạn thấy sao?