6
Phó Dạ thì chẳng thay đổi gì nhiều.
Vẫn mỗi ngày đi học cùng Đường Mộng Nguyệt, tan học cũng về chung. Chỉ là thỉnh thoảng trong giờ học sẽ lặng lẽ tôi một cái.
Tôi không để tâm. Dù sao thì cũng chỉ còn nửa năm nữa là tôi rời khỏi nơi này.
Một ngày tháng Mười Hai, tuyết đầu mùa rơi.
Quán trà sữa tôi thêm hôm ấy đông nghẹt, bận rộn đến tận mười giờ tối mới về.
Bước ra khỏi cửa tiệm, tuyết đã phủ một lớp dày trên mặt đường, giẫm lên nghe lạo xạo dưới chân.
Tôi kéo chặt áo khoác, bước nhanh về phía trạm xe buýt.
Bất chợt, phía sau vang lên tiếng ai đó gọi tên tôi.
“Giản Tuế.”
Tôi quay đầu lại—Phó Dạ đang đứng dưới ánh đèn đường.
Trên vai phủ một lớp tuyết mỏng, trong tay cầm một chiếc ô đen.
“Để tôi đưa cậu về.”
“Tôi không cần.” Tôi khoát tay, “Trạm xe buýt ngay phía trước thôi.”
“Giờ này rồi, xe buýt sớm dừng chạy rồi.”
Anh bước lại gần, nghiêng ô về phía tôi.
“Tôi đợi cậu ở đây gần một tiếng rồi.”
Tôi sững người: “Cậu chờ tôi gì?”
“Đường Mộng Nguyệt… ấy với cậu vài điều không nên .”
Ánh mắt nghiêm túc: “Tôi đã giải thích rõ với ấy, giữa tôi và cậu không có bất cứ mối quan hệ gì.”
Tôi càng mơ hồ hơn: “Chuyện của hai người liên quan gì đến tôi đâu?”
“Có liên quan.”
Anh bỗng nhiên dừng lại.
Tuyết rơi trên hàng mi dài của , như thể phủ một lớp sương trắng.
“Giản Tuế, tôi hỏi cậu—cậu… cậu có phải đã trọng sinh rồi không?”
Tim tôi đột ngột thắt lại, như bị một bàn tay vô hình bóp chặt.
Máu dồn thẳng lên đầu, trong khoảnh khắc kế tiếp, toàn thân lại lạnh buốt.
Sao lại biết?
Chẳng lẽ… cũng trọng sinh?
“Cậu…”
Tôi há miệng, không thể ra một chữ nào. Chỉ có thể trân trân , không chớp mắt.
Anh vẻ mặt kinh ngạc của tôi, chợt bật .
Trong nụ đó là sự buông bỏ, xen lẫn chút chua xót.
“Xem ra… là thật rồi.”
Anh đưa tay định chạm vào tóc tôi, rồi lại dừng giữa không trung, rút về.
“Lúc xảy ra tai nạn, tôi ôm lấy cơ thể đầy máu của cậu.” “Lời cuối cùng cậu , tôi nghe thấy rồi.”
Tôi sực nhớ lại.
Giây phút cuối cùng trước khi mất ý thức, đúng là tôi đã gì đó.
Tôi đã —
Phó Dạ, nếu có thể lại từ đầu, tôi không muốn có bất kỳ quan hệ gì với nữa.
Thì ra, thật sự đã nghe thấy.
Thì ra… cũng mang ký ức của kiếp trước, sống lại một lần nữa.
Tôi không biết sống lại từ khi nào.
Chỉ biết rằng, dù có lại, tôi cũng thật sự chẳng còn điều gì muốn với nữa.
Tuyết rơi ngày càng dày, nuốt trọn mọi âm thanh xung quanh.
Chúng tôi đứng dưới ánh đèn đường, chẳng ai thêm gì.
Chỉ có tiếng tuyết rơi lộp độp trên mặt ô, vọng lại trong đêm đông im ắng.
“Tại sao?”
Cuối cùng cũng cất lời, giọng khàn khàn:
“Kiếp trước tôi đối xử với cậu chưa đủ tốt sao?”
Bạn thấy sao?