“Thứ tôi muốn không phải là tiền, cũng không phải vị trí thiếu phu nhân nhà họ Phó.”
“Thứ tôi muốn… là cuộc sống của chính mình.”
Anh tôi, trong ánh mắt là sự ngỡ ngàng, rồi dần dần hóa thành hiểu ra.
“Xin lỗi.” Anh khẽ .
Từ kiếp trước đến kiếp này, đây là lần đầu tiên xin lỗi tôi.
Tôi khựng lại một chút, rồi mỉm :
“Không sao.”
Thật sự… không sao nữa rồi.
Những uất ức, những tổn thương, những đêm khóc lặng lẽ — tất cả đều tan biến chỉ bởi ba chữ đó.
Giữa tháng Tư, tôi nhận thư phản hồi từ thầy Đường, rằng hè này có thể đến thủ đô tìm thầy.
Tôi lập tức xin nghỉ việc ở quán trà sữa và bắt đầu thu dọn hành lý.
Hôm rời khỏi trường, trời rất đẹp, nắng rực rỡ.
Tôi đeo ba lô bước ra cổng, thấy Phó Dạ và Đường Mộng Nguyệt đứng ở đằng xa.
Đường Mộng Nguyệt trông không vui, cúi đầu như đang suy nghĩ gì đó.
Phó Dạ thấy tôi thì giơ tay chào.
Tôi do dự một chút, rồi cũng bước đến.
“Tuần sau tôi sẽ đi.” Tôi .
“Đi thủ đô à?” Phó Dạ hỏi.
Tôi gật đầu.
“Chúc em thượng lộ bình an.”
Anh tôi, ánh mắt bình tĩnh:
“Sau này… cố gắng nhé.”
“Anh cũng .” Tôi mỉm , xoay người bước đi.
Đi khá xa rồi, tôi ngoảnh lại — họ vẫn đứng ở chỗ cũ.
Nắng chiếu lên người họ, như một cảnh trong phim thanh xuân vườn trường.
Nhưng lần này, tôi không còn ngưỡng mộ, cũng không còn ghen tị.
Vì tôi biết, cuộc đời tôi… cuối cùng cũng có ánh sáng của riêng mình.
Sau khi đến thủ đô, tôi theo học thầy Đường.
Ngày nào cũng vùi đầu trong thư viện và phòng thí nghiệm, sống bận rộn đầy nhiệt huyết.
Tôi đăng ký vay vốn học sinh, còn đi dạy gia sư.
Tiền học phí và sinh hoạt đã đủ, mỗi tháng còn dư ra một chút để trả dần khoản một triệu kia.
Gần đây, tôi và thầy Đường đang thực hiện một dự án mới.
Nếu xin bằng sáng chế, tôi có thể nhanh chóng kiếm số tiền ấy.
Ngoài giờ học, thỉnh thoảng tôi nghe cũ kể chuyện về Phó Dạ.
Nói rằng đang học ở một trường đại học hàng đầu thế giới.
Nói rằng đã chia tay với Đường Mộng Nguyệt.
Nói rằng sự nghiệp nhà họ Phó ngày càng phát triển.
Tôi chỉ nghe thôi, không cảm thấy gì đặc biệt nữa.
Một năm sau, tôi tích góp khoản tiền đầu tiên.
Chuyển thẳng vào tài khoản của ba mẹ nuôi.
Họ không gọi lại cho tôi nữa — có lẽ đã hoàn toàn từ bỏ ý định gả tôi đi công cụ liên hôn.
Hai năm sau, tôi có cơ hội trình bày báo cáo tại một hội thảo hàng không vũ trụ quốc tế.
Trong đám đông dưới khán đài, tôi thấy Phó Dạ.
Anh mặc vest, trông trưởng thành hơn thời cấp ba rất nhiều, bên cạnh là một người như trợ lý.
Sau buổi báo cáo, chặn tôi lại.
“Bài thuyết trình hay lắm.”
“Cảm ơn.” Tôi mỉm .
“Nghe em đang tìm nhà đầu tư…” Anh , “Tôi có thể đầu tư cho em.”
Tôi nhíu mày, một lúc rồi lắc đầu: “Không cần đâu.
10
Vừa dứt lời, Phó Dạ như có chút hoảng hốt.
Anh chặn tôi lại:
“Coi như là tôi… bù đắp cho kiếp trước, xin em, cho tôi một cơ hội…”
Ánh mắt vừa buông bỏ, vừa không nỡ:
“Giản Tuế, giờ tôi có công ty riêng rồi.”
“Cũng hoạt trong lĩnh vực hàng không vũ trụ, sau này biết đâu có thể hợp tác.”
“Nếu như… em—”
Tôi hơi sững lại, sau đó bật , cắt lời :
“Được thôi, nếu sau này có cơ hội…”
“Giờ thì, thầy tôi đang gọi, tôi đi trước nhé. Tạm biệt.”
Nói xong tôi quay người rời đi.
Phó Dạ lặng lẽ theo bóng lưng tôi rất lâu, cuối cùng cũng buông ánh xuống.
Từ đó về sau, chúng tôi không nhắc lại chuyện cũ, cũng không hỏi nhau về tương lai.
Nắng xuyên qua ô cửa kính hội trường, chiếu rọi xuống người chúng tôi — ấm áp và rực rỡ.
Hóa ra, buông bỏ thật sự… không phải là tuyệt giao cả đời.
Mà là khi tái ngộ, vẫn có thể bình thản một câu “Chào cậu”,
rồi mỗi người quay đi, hướng về con đường xa hơn của riêng mình.
Cuộc đời tôi, cuối cùng… cũng thực sự thuộc về chính tôi.
(Toàn văn hoàn)
Bạn thấy sao?