Vào đúng ngày tổ chức tiệc thôi nôi của con , Cố Vân Sinh lại lần thứ năm đón trợ lý nhỏ An Nhiễm từ nước ngoài trở về bên cạnh mình.
An Nhiễm thì lập tức đăng bài khoe khoang đầy tự hào trên mạng xã hội:
“Ba đời có phúc mới gặp sếp tốt như , tôi nhất định sẽ theo tổng giám đốc Cố cả đời!”
Trong ảnh, ta tay ôm bó hoa tươi, tai đeo đôi bông tai đá quý trị giá cả triệu, đầu gần như tựa hẳn vào vai Cố Vân Sinh, cả hai rạng rỡ như một cặp nhân.
Tiệc thôi nôi con mình không thèm đến, lại đi đón cái trợ lý mà tôi đuổi ra nước ngoài để “bồi dưỡng thêm nghiệp vụ”?
Quả nhiên là có tâm!
Ngay lập tức, tôi chụp màn hình tin kia, gửi cho Cố Vân Sinh:
“An Nhiễm chọn đúng ngày tiệc của con để quay về, còn cố lôi đi đón. Giúp tôi hỏi xem ta có mục đích gì?”
Anh ta trả lời liền, không chậm một giây:
“Em nghĩ nhiều rồi. Bọn sắp tới nơi. An Nhiễm còn chuẩn bị quà sinh nhật cho Miễu Miễu nữa, em đừng khó dễ cho ấy nữa.”
Tôi ôm con , không buồn đôi co, chỉ lạnh lùng dặn bảo vệ:
“Khách đã đến đủ, từ giờ không ai phép bước chân vào hội trường nữa – bao gồm cả Cố Vân Sinh.”
Sau đó, tôi chiếu đoạn hội thoại lên màn hình lớn trong bữa tiệc, mỉm quay sang đám bè, người thân và đối tác thương mại đang ngồi bên dưới:
“Hình như chồng tôi… đang đấy.”
“Hôm nay là ngày vui, mời mọi người cùng tôi xem một vở kịch hay nhé.”
1
Mọi người ồ lên , ngấm ngầm châm chọc Cố Vân Sinh bị ma che mắt, đem cá giả thành trân châu mà nâng niu.
Tôi chỉ nhạt cho qua tiếp tục theo trình tự để con lễ bốc đồ, viết lời chúc rồi in dấu chân bé xíu đáng của con lên giấy.
Mải mê quên hết mọi chuyện, đến khi tiệc đang vào lúc náo nhiệt nhất thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng cãi vã.
Là Cố Vân Sinh tới, ta đang nổi giận quát tháo bảo vệ vì không vào.
Mọi người đồng loạt về phía tôi, trên màn hình lớn hiện lên ngay cuộc gọi đến từ Cố Vân Sinh.
Anh ta cố kiềm chế cơn giận, hơi thở dồn dập:
“Nguyệt Lê, vì sao em không cho vào gặp con ?!”
“Bảo lũ giữ cửa của em đi hết đi!”
Tôi nhướn mày, giọng điệu thản nhiên:
“Anh không ở khách sạn phụ tôi tiếp khách, lại chạy đi đón người từ sáng sớm, tôi còn tưởng quên hôm nay là ngày gì rồi đấy.”
“Anh muốn vào thì cứ vào, sao lại dẫn theo người ngoài từng có quan hệ mập mờ với mình đến đây?”
Giọng Cố Vân Sinh lập tức cao vút:
“Anh và An Nhiễm trong sạch, em đừng vô lý không?”
“Huống hồ ấy là nhân viên công ty, cấp dưới của . Cô ấy còn đặc biệt mua quà cho Miễu Miễu, đón ấy về để mừng sinh nhật con, có gì sai?”
Người đàn ông từng chỉ thấy mỗi mình tôi trong mắt, từng hứa cả đời sẽ theo tôi không rời…
Giờ lại đem sự thiên vị trắng trợn đó như lẽ thường , như thể tôi mới là kẻ vô cớ sự.
Cảm ơn Cố Vân Sinh đã dạy tôi một điều: lời thề có thể phai nhạt, thương có thể từng ngày rơi rớt thành mảnh thủy tinh cắm vào tim.
Tôi bật lạnh:Đ,ọc f,uI,I tại v,ivutruyen2.net đ,ể ủ,ng h,ộ t,ác g,iả !
“Trong sạch? Trong sạch đến mức vừa gặp lại là tặng trợ lý đôi bông tai trị giá cả triệu?”
“Cố Vân Sinh, chuẩn bị quà gì cho con chưa?”
Cố Vân Sinh bị nghẹn lời trong chốc lát, bất đắc dĩ thở dài:
“Em tự dưng đày người ta ra nước ngoài chịu khổ, tặng ấy là thay em xin lỗi.”
“Miễu Miễu còn nhỏ, sau này lớn sẽ bù đắp cho con.”
Tôi tức đến bật :
“Cố Vân Sinh, giỏi thật đấy, giở giọng đổ lỗi ngược.”
“Tôi đưa ta ra nước ngoài vì lý do gì, thật sự không biết à?”
“Còn nữa, tiền ở đâu thì lòng ở đó. Lòng ở đâu, tiền ở đó. Trái tim , chắc sớm đã trôi sang bên kia đại dương rồi nhỉ.”
Bên kia đầu dây im lặng một lúc, rồi gằn giọng:
“Tô Nguyệt Lê, từ bao giờ em trở nên khó chịu và không lý trí như thế này?”
“Anh không muốn cãi nhau với em, mau cho vào! Anh là ba con bé, tiệc thôi nôi không có mặt , khách khứa sẽ bằng mắt nào?!”
Nhìn thế nào à? Cười mà thôi.
“Cố Vân Sinh, chúng ta đều là người ăn, muốn vào thì phải trả giá.”
“Đôi bông tai đó vốn là tôi trước, hôm qua bị giành mua với giá cao. Gỡ xuống, đập nát, tôi sẽ cho vào.”
Cố Vân Sinh tức đến phát điên, gào lên:
“Tô Nguyệt Lê, em đừng có nước lấn tới!”
“Em không cho bọn vào, đừng hòng mong dốc sức quản lý tập đoàn Tô thị giúp em nữa!”
Tôi thản nhiên xoay ly rượu trong tay, nhạt:
“Cố Vân Sinh, tưởng không có , Tô thị của tôi sẽ không xoay nổi à?”
“Đừng tự đề cao bản thân quá!”
“Đã không muốn giao dịch thì mời và trợ lý của cút đi!”
“Bảo vệ nghe đây, nếu Cố Vân Sinh cố xông vào, không cần khách khí, đánh bị thương có thưởng!”
Cố Vân Sinh tức đến nỗi thở hồng hộc, dập máy.
Tôi lại như chưa có gì xảy ra, mỉm nâng ly với mọi người:
“Làm mọi người chê rồi.”
“Nào, tôi lấy trà thay rượu, xin kính mọi người một ly, cảm ơn đã dành thời gian quý báu đến dự tiệc thôi nôi của tiểu nữ, tôi cạn, mọi người tùy ý.”
Bạn thấy sao?