“Hơn nữa, tư thế của ta…”
Lisa ghé lại gần, cau mày :
“Cố ý quá rõ ràng, từng góc máy đều phô diễn trọn vẹn vẻ đẹp ‘đau đớn quyến rũ’.”
“Đây là bị bắt cóc hay chụp ảnh nghệ thuật ? Dấu vết dàn dựng lộ rõ thế mà tổng giám đốc Cố lại không ra.”
“Lisa, đi điều tra giúp tôi vụ ‘bắt cóc’ này.”
“Nhân tiện, bảo phòng pháp lý chuẩn bị đơn ly hôn.”
Trưa hôm sau, Lisa cầm một xấp tài liệu bước vào báo cáo:
“Tổng giám đốc, tôi tra rồi.”
Cô ấy còn chưa kịp hết, trưởng phòng đấu thầu đã xông vào, sắc mặt tái nhợt như gặp đại họa:
“Không xong rồi, tổng giám đốc Tô! Báo giá của chúng ta đã bị rò rỉ!”
Tôi lập tức bật dậy:
“Cái gì?!”
Cùng lúc đó, điện thoại vang lên.
Là bảo mẫu gọi tới, giọng hoảng loạn:
“Không xong rồi tổng giám đốc! Miễu Miễu… Miễu Miễu xảy ra chuyện rồi! Mau đến bệnh viện!”
6
Tôi vội vàng lao đến bệnh viện, Miễu Miễu bị chảy máu cam không rõ nguyên nhân, toàn thân sưng đỏ.
Bác sĩ đang kiểm tra cho con bé.
Miễu Miễu khóc đến rách họng, miệng cứ liên tục gọi: “Ba ơi, mẹ ơi…”
Tôi đau lòng ôm con từ tay bảo mẫu, vội vã hỏi bác sĩ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Bác sĩ cầm máu cho con bé xong, qua thăm khám bên ngoài thì chưa phát hiện dấu hiệu bất thường.
Ông ấy đề nghị lấy máu để xét nghiệm chuyên sâu hơn.
Một loạt dự cảm xấu lướt qua trong đầu, tim tôi như bị ai bóp nghẹn, nặng trĩu.
Lăn lộn thương trường bao năm, tôi chưa bao giờ thấy sợ như lúc này.
Miễu Miễu là mạng sống của tôi, con bé còn quá nhỏ, sao có thể gặp phải chuyện như thế?
Nhưng sốt ruột không giúp gì, tôi chỉ còn cách ép mình bình tĩnh lại, đưa con đi lấy máu.
Nghe tiếng Miễu Miễu gào khóc trong phòng lấy mẫu, tim tôi như bị xé vụn.
Bình thường con rất ngoan, mà hôm nay dỗ cách nào cũng không nín.
Vẫn cứ khóc, vẫn cứ gọi: “Ba ơi, mẹ ơi…”
“Miễu Miễu ngoan, con nhớ ba đúng không?”
“Đừng khóc nữa, ba sẽ đến thăm con ngay thôi, không nào?”
Tôi vừa dỗ con, vừa run rẩy bấm số điện thoại của Cố Vân Sinh.
Điện thoại gần như sắp tự ngắt thì mới có người bắt máy.
Nhưng đầu dây bên kia lại là giọng của An Nhiễm.
Tôi không có tâm trí truy hỏi vì sao điện thoại của Cố Vân Sinh lại nằm trong tay ta, càng chẳng còn hơi sức mà chuyện vụ vu khống bắt cóc.
Tôi nén giận quát:
“Gọi Cố Vân Sinh nghe máy!”
Giọng An Nhiễm mang đầy vẻ đắc ý:
“Cố tổng đang giặt đồ cho tôi, chắc không tiện nghe điện thoại đâu.”
Lửa giận bốc lên ngùn ngụt, tôi tức đến tê cả da đầu, giọng cũng lạnh lẽo đến đáng sợ:
“Tôi không lặp lại lần hai, kêu Cố Vân Sinh nghe máy!”
“An Nhiễm, đừng ép tôi! Nếu tôi phát điên, cả đời này sẽ không yên thân đâu!”
Đúng lúc đó, giọng Cố Vân Sinh vọng lại:
“Ai gọi ?”
Trước khi An Nhiễm kịp trả lời, tôi nâng cao giọng gọi thẳng tên ta:
“Cố Vân Sinh!”
Anh ta sững lại vài giây rồi mới mở miệng:
“Nếu em gọi không phải để xin lỗi An Nhiễm thì…”
“Xin lỗi cái đầu !”
“Cố Vân Sinh, Miễu Miễu gặp chuyện rồi! Nếu còn xem nó là con mình, thì lập tức đến bệnh viện ngay!”
Cố Vân Sinh đang sẵn cơn giận, nghe tôi liền như đổ thêm dầu vào lửa:
“Tô Nguyệt Lê, lại là trò của em sao? Chỉ vì không chịu xin lỗi, em đến mức phải nguyền rủa cả con mình à?”
“Em xứng mẹ sao?”
“Em sao có thể độc ác đến ?!”
Tôi hoàn toàn mất kiểm soát, như kẻ điên hét lên trong vô vọng:
“Cố Vân Sinh, tôi không giỡn với ! Tôi đang điên lên đây!”
“Tôi nghiêm túc lần cuối: Miễu Miễu có chuyện rồi, con bé cần bố, tôi cầu xin đến con một lần!”
“Tôi cũng có thể khẳng định chắc chắn: tôi không hề bắt cóc An Nhiễm, chuyện này nhất định có hiểu lầm!”
“Tôi là Tô Nguyệt Lê, gì dám nhận, không không nhận! Tính cách tôi thế nào, hiểu rõ nhất.”
“Nếu không tin thì gọi cảnh sát đi!”
Đầu bên kia im lặng một lúc, rồi thở dài một hơi:
“Được… tôi vì Miễu Miễu…”
Nhưng ngay sau đó là tiếng hỗn loạn – bàn ghế ngã đổ, tiếng kêu đau đớn của An Nhiễm vang lên từng đợt.
“An Nhiễm! Em sao ? Sao lại bất cẩn thế?”
Cuộc gọi bị cúp máy.
Tôi gọi lại mấy lần, không ai bắt máy.
Cho đến khi trời tối, Cố Vân Sinh vẫn không đến bệnh viện con lấy một lần.
Tôi siết chặt nắm tay, lồng ngực như muốn nổ tung.
Trong lòng thầm thề:
Tôi sẽ bắt hai người bọn họ… phải trả giá đắt nhất!
Bạn thấy sao?