“Trời ơi, thật quá tàn nhẫn với một trẻ!”
“Tổng giám đốc Tô là doanh nhân tiêu biểu, sao lại chuyện táng tận lương tâm như ?”
“Có tiền có quyền cũng không thể coi thường pháp luật!”
“Cô ta huỷ hoại người khác cả đời, xin lỗi thì có ích gì?”
“Nhìn dáng vẻ ngạo mạn kia kìa, có hối lỗi tí nào đâu!”
Tiếng mắng mỏ, chỉ trích vang lên không ngớt.
Những ánh mắt từng kính trọng tôi, giờ đều đầy phẫn nộ và ghét bỏ.
Ngay cả phòng livestream cũng tràn ngập lời lẽ cay độc, công kích như thác lũ.
Tôi chờ mọi người đủ rồi mới lại cất lời, giọng bình thản:
“Tôi không hối lỗi – vì tôi chưa từng chuyện đó.”
“Mấy ngày đó, tôi ở lại công ty hồ sơ dự thầu, không rời đi nửa bước. Rất nhiều nhân viên có thể chứng cho tôi.”
Cố Vân Sinh lập tức đập bàn đứng dậy:
“Tô Nguyệt Lê, em lại giở trò gì ? Đã hứa xin lỗi mà giờ lại lật lọng? Đây là thái độ em nhận sai à?!”
“Cho dù em không trực tiếp ra tay, một cú điện thoại thôi cũng đủ để sắp đặt tất cả!”
Tôi nhẹ nhàng vỗ vai ta, ép ta ngồi xuống.
“Cố tổng đừng nóng. Nếu tôi không nắm chắc, sao dám đưa chuyện này ra trước mặt truyền thông?”
“Chỉ là không biết… trợ lý nhỏ của có đủ can đảm để nghe tiếp hay không thôi.”
Tôi xoay người, An Nhiễm chăm :
“An Nhiễm, tôi cho một cơ hội — tự mình ra sự thật, hay để tôi thay ?”
9
Dù có Cố Vân Sinh đứng ra chống lưng, An Nhiễm vẫn không giấu nổi vẻ hoảng loạn.
Cô ta như ngồi trên đống lửa, hai tay siết chặt vào nhau, mãi mới lắp bắp bật ra một câu ngụy biện yếu ớt:
“Tổng giám đốc Tô, tôi… tôi không hiểu ý chị là gì…”
“Tôi chỉ biết, tôi đã bị bắt cóc, còn suýt bị xâm . Nếu không nhờ tổng giám đốc Cố kịp thời đến, thì tôi… tôi đã…”
An Nhiễm khóc nức nở, như không dám tiếp.
Cố Vân Sinh vỗ nhẹ lưng ta để trấn an, rồi quay sang tôi, ánh mắt đầy thất vọng:
“Tô Nguyệt Lê, em nhất định phải lật lại vết thương của người khác như sao?”
“Anh thật sự hối hận vì đã một người đàn bà độc ác và tự cao tự đại như em.”
Đối diện với lời trách móc của ta, trong lòng tôi không còn gợn sóng.
“Cố Vân Sinh, có tận mắt thấy ta bị xâm không?”
Cố Vân Sinh khựng lại, như đang cố nhớ lại:
“Lúc tôi tới nơi, bọn bắt cóc đã bỏ trốn. Lẽ nào tôi còn phải chờ chúng ở lại để bắt sao?!”
Tôi lắc đầu, mỉm :
“Vậy thì, mời xem tiếp những thứ này.”
Lisa lập tức chiếu toàn bộ bản gốc ảnh chụp lên màn hình — số lượng gấp nhiều lần so với mấy tấm ảnh Cố Vân Sinh có trong tay.
An Nhiễm đột ngột đứng bật dậy, thất thanh hét lên:
“Đừng chiếu nữa!”
Cố Vân Sinh tưởng ta chịu không nổi khi ảnh nhạy cảm bị công khai, lập tức giận dữ gạt tay Lisa, rơi điều khiển:
“Còn không phải em ? Nếu không phải em thì sao lại có nhiều ảnh thế này?!”
“Em định dùng mấy thứ này để uy hiếp ấy cả đời à?!”
Tôi bật lạnh lẽo:
“Cố Vân Sinh, đúng là ngu đến nỗi bị lợi dụng mà không biết gì cả.”
Tôi vỗ tay hai cái, từ giữa đám đông có một người đàn ông bước ra.
Chính là người đã chụp bộ ảnh “bắt cóc” cho An Nhiễm.
Vừa thấy ta, mặt An Nhiễm lập tức trắng bệch, chân mềm nhũn ngã quỵ xuống đất.
Người kia lớn tiếng :
“Mọi người hiểu lầm rồi, bộ ảnh này là An đặt lịch với studio chúng tôi, là ảnh cá nhân theo cầu. Đây là hợp đồng ký tên đàng hoàng…”
An Nhiễm đột nhiên gào lên thảm thiết:
“Đừng nữa! Cầu xin đừng nữa!!”
Đến nước này, còn ai không hiểu sự thật?
“Hóa ra là ả tiện nhân này dựng chuyện chụp ảnh để vu khống tổng giám đốc Tô!”
“Nhìn bề ngoài tưởng ngoan hiền, không ngờ lại dơ bẩn đến !”
“Nếu thật sự thành công, không chỉ tổng giám đốc Tô thân bại danh liệt, mà cả Tô thị cũng tiêu tan luôn rồi!”
“Chắc chắn là muốn kéo tổng giám đốc Tô xuống nước, còn mình thì trèo lên thay thế!”
“Tôi đã nghe lâu rồi, tổng giám đốc Cố có một trợ lý mê ta đến điên cuồng.”
“Đúng là người ta mù quáng, bỏ mặc vợ mình mà đi bảo vệ loại đàn bà như !”
“Ai bảo ta biết giả vờ yếu đuối, chuyên giở trò để lấy lòng thương!”
Cố Vân Sinh không thể tin nổi, chằm chằm An Nhiễm:
“Thật sự là em cố hãm Nguyệt Lê sao? Tại sao?!”
An Nhiễm cắn môi cúi đầu, nước mắt trào ra không ngừng, không thể nên lời.
Mọi người tưởng sự việc đến đây là kết thúc, đang chuẩn bị rời đi.
Tôi bất ngờ kéo mạnh An Nhiễm đứng dậy, “bốp bốp” tát cho hai cái thật lực.
“An Nhiễm! Đồ vong ân bội nghĩa! Không chỉ muốn huỷ hoại tôi, còn muốn chết con tôi?!”
Đồng tử An Nhiễm co rút, vẫn cố cãi lại.
Tôi lập tức lấy ra chiếc mặt dây chuyền và bản kiểm định, ánh mắt lạnh băng thẳng Cố Vân Sinh:
“Món quà ‘ý nghĩa’ mà trợ lý của lặn lội mang về cho con , chứa đầy chất phóng xạ ung thư!”
“Miễu Miễu đến giờ vẫn đang nằm viện điều trị! Cố Vân Sinh, có biết rốt cuộc đang bảo vệ ai không?!”
Cố Vân Sinh đứng sững tại chỗ, ánh mắt phức tạp tôi.
Tôi tiếp tục, giọng không chút nể nang:
“Chưa hết! Chính ta đã lộ giá thầu mà tôi mất bao ngày đêm chuẩn bị, khiến Tô thị thua trắng trong cuộc đấu thầu lần này!”
Bạn thấy sao?