Ngày Vui Biến Thành [...] – Chương 8

“Bảng giá chỉ có vài vị giám đốc cấp cao biết. Cô ta lấy từ đâu, Cố Vân Sinh, chẳng lẽ không nên kiểm tra lại camera văn phòng của mình sao?!”

Tôi chiếu lên màn hình ảnh An Nhiễm gặp riêng giám đốc công ty đối thủ, cầm tài liệu trong tay.

Biểu cảm của Cố Vân Sinh hoàn toàn sụp đổ.

Anh ta lảo đảo lùi lại hai bước, ngồi phịch xuống ghế, lẩm bẩm:

“Không thể nào… Sao lại như thế …”

Như kẻ mất trí, ta túm lấy cổ áo An Nhiễm, không ngừng lắc mạnh:

“Cô ấy có đúng không?! Là thật sao?!”

An Nhiễm chỉ biết khóc, không nổi một chữ.

Ngay lúc đó, vài cảnh sát tiến lên, đứng trước mặt ta:

“Cô là An Nhiễm đúng không? Cô bị nghi các tội danh: tiết lộ bí mật doanh nghiệp, giao dịch trái phép, nguy hiểm đến tính mạng người khác, vu khống phạm danh dự người khác… Mời theo chúng tôi về đồn hợp tác điều tra.”

10

Sau khi An Nhiễm bị cảnh sát dẫn đi, tôi thẳng tay ném cho Cố Vân Sinh một tờ đơn ly hôn.

“Cố Vân Sinh, tôi đã đổi họ cho Miễu Miễu rồi. Anh không xứng cha con bé!”

Cố Vân Sinh như bừng tỉnh, đột ngột quỳ rạp xuống chân tôi, tự tát mình hai cái thật mạnh, khóc lóc cầu xin:

“Anh không muốn ly hôn! Nguyệt Lê, là có lỗi với em và Miễu Miễu! Xin em cho một cơ hội, sẽ dùng cả phần đời còn lại để chuộc lỗi!”

“Anh với An Nhiễm thật sự không có gì! Anh chỉ… chỉ bị sự ngưỡng mộ và cố chấp của ta mủi lòng, muốn đối xử tốt một chút, không ngờ ta lại độc ác đến mức em và con…”

Tôi lạnh lùng đá ta một phát:

“Cút!”

“Anh biết rõ ta có ý với mà vẫn không đẩy ra, lại còn hết lần này đến lần khác vì ta mà tổn thương tôi — tôi là gì? Thùng rác để hứng mấy thứ thừa thãi của sao?!”

“Tôi đã cho rất nhiều cơ hội, lần nào cũng khiến tôi thất vọng.”

“Cố Vân Sinh, cả đời này, tôi không muốn thấy mặt thêm một lần nào nữa!”

Từ hôm đó, tôi lấy lý do “vi phạm nghiêm trọng trách nhiệm công tác”, đuổi thẳng Cố Vân Sinh khỏi Tập đoàn Tô thị.

Buổi họp báo hôm đó lập tức lên thẳng hot search, hàng vạn netizen hò hét ủng hộ tôi.

Danh tiếng của An Nhiễm và Cố Vân Sinh hoàn toàn sụp đổ.

Ngay cả công ty đối thủ của tôi cũng bị làn sóng phẫn nộ trên mạng nhấn chìm, cổ phiếu lao dốc, chỉ trong một ngày đã bốc hơi hàng chục tỷ.

Công ty tổ chức đấu thầu cũng tuyên bố chấm dứt hợp tác với bên đó, ký hợp đồng trực tiếp với Tô thị.

Tôi phải cảm ơn An Nhiễm — không mất một viên đạn mà triệt hạ đối thủ cướp bảng báo giá của tôi.

Cố Vân Sinh mỗi ngày đều đứng chờ trước cổng công ty, mong tôi tha thứ.

Mỗi lần ta đến gần, bảo vệ sẽ lập tức kéo đi không chút nương tay.

ta quá lì lợm, tôi buộc phải dùng biện pháp mạnh, ép ta ký đơn ly hôn và rời khỏi cuộc sống của tôi tay trắng.

An Nhiễm vì muốn giảm án nên thành khẩn nhận tội.

Dù phạm nhiều tội, cuối cùng cũng chỉ bị tuyên án mười năm.

Cô ta có thể bôi nhọ tôi, không phép đến con tôi.

Tôi từng — tôi sẽ khiến ta phải trả giá bằng máu.

Ba tháng sau khi chính thức bị tống giam, trời đã trở lạnh.

Mẹ ruột của An Nhiễm — một người trọng nam khinh nữ — mang theo một túi đồ đến thăm ta.

Trong túi có hơn mười bộ quần áo mùa đông.

An Nhiễm đến rơi nước mắt.

Nhưng chưa đầy một tháng sau, ta bị đưa đi điều trị ngoại trú vì toàn thân lở loét nghiêm trọng.

Cô ta mù cả hai mắt, dây thanh bị tổn thương hoàn toàn, không thể nữa.

Một trại dưỡng lão tồi tàn miễn cưỡng nhận ta về chăm sóc.

Tôi sai Lisa đến thăm, và cho ta biết sự thật về nguyên nhân bệnh .

Toàn bộ số quần áo mẹ ta mang đến đã bị tôi cho người xử lý đặc biệt, lượng bức xạ còn cao gấp trăm, gấp nghìn lần mặt dây chuyền ta từng tặng cho Miễu Miễu.

Cái giá để mẹ ta chấp nhận chuyện đó?

Chỉ là một “gợi ý công việc” cho em trai ta vào bốc vác với lương tháng năm ngàn.

Cuối cùng, An Nhiễm chết trong đau đớn tột cùng, gào không ra tiếng, không thấy đường, chết dần chết mòn từng ngày.

Về phần Cố Vân Sinh — sau khi bị tôi đuổi ra khỏi nhà, ta định quay về tiếp quản sự nghiệp nhà họ Cố để lại từ đầu.

Nhưng với danh tiếng đã mục nát, không ai muốn hợp tác với ta nữa.

Không chỉ không vực dậy , mà ta còn tiêu luôn phần tài sản còn sót lại của gia tộc.

Bố mẹ ta, giữ lại chút tiền dưỡng già cuối cùng, tuyên bố cắt đứt quan hệ, chuyển đến một ngôi làng hẻo lánh để sống nốt đời còn lại.

Cố Vân Sinh ngày ngày lấy rượu , sống trong day dứt và tuyệt vọng.

Cuối cùng, ta để lại một bức thư sám hối dài vạn chữ, rồi gieo mình xuống dòng sông lạnh giá, kết thúc cuộc đời.

Cuộc dây dưa kéo dài suốt bao năm, cuối cùng cũng khép lại.

Tất cả hóa thành từng dấu chân cứng cỏi tôi để lại trên con đường phía sau.

Sự nghiệp của tôi ngày càng phát triển, chỉ trong hai năm đã trở thành nữ tỷ phú giàu nhất thành phố.

Miễu Miễu cũng đã hồi phục hoàn toàn, ngày càng ngoan ngoãn và khỏe mạnh.

Quãng đời còn lại của tôi — không còn đau khổ, chỉ có giàu sang tận hưởng, và niềm hạnh phúc bên gia đình.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...