...
Tôi khẽ lẩm bẩm: "Lãng mạn thật đó."
Ai kia khẽ nhếch mép, ánh mắt lộ vẻ khinh thường: "Trẻ con, mấy trò này chỉ lừa mấy nhóc các người thôi."
[Hừ, lũ nhóc ranh, thế này đã là gì. Năm xưa còn viết cả một quyển nhật ký thầm mến cơ mà.]
Ánh mắt tôi tối sầm lại, sắc như dao găm liếc xéo ta.
Muốn chết hả?
Thầm mến ai cơ?
Vừa nãy còn bảo tôi, quả nhiên, lời đàn ông chỉ nên nghe cho vui, tuyệt đối không tin là thật.
Anh ta có chút không tự nhiên, lén lút liếc tôi.
[Khụ, mình lỡ lời gì sao? Sao bà xã lại mình như thế, ghê người quá, mình sợ.]
Tôi giận dữ xách hai ly trà sữa lên, sải bước bỏ đi.
Anh ta nắm chặt cổ tay tôi: "Sao em lại giận?"
Tôi nghẹn ngào đáp: "Em không giận, chỉ là hơi mệt thôi."
[Mệt cái đầu nhà em! Em ngủ cả ngày rồi còn gì.]
Tôi hất tay ta ra, bước đi với khí thế "người dưng nước lã".
Tống Giai Hân, có tư cách gì mà giận chứ?
Cô và ta chỉ là cuộc hôn nhân thương mại.
Tuyệt đối không lòng.
Trên đường về, tôi vừa hút trà sữa vừa nghĩ ra đủ thứ tiết cẩu huyết: bạch nguyệt quang trở về, vợ mới cưới thảm thương rời đi; ông chồng mới cưới muốn ngoại với bạch nguyệt quang, là sự vặn vẹo của nhân tính hay sự suy đồi của đạo đức; bạch nguyệt quang mang thai trở về, vợ mới cưới bất đắc dĩ trở thành tiểu tam.
Huhu, vợ mới cưới đáng thương quá đi mất!
Càng nghĩ càng tức, tôi vòng ra sau lưng cái tên cẩu nam nhân kia, vỗ mạnh một cái vào lưng ta.
Anh ta khẽ rên một tiếng, khóe mày đuôi mắt nhuốm vẻ lạnh lùng: "Tống Giai Hân, rốt cuộc em đang cái trò gì ?"
[Hỏi online: Vợ tự nhiên nổi giận thì dỗ thế nào?]
[Tuy rằng vợ giận cũng đáng chết đi .]
Anh mới là đồ tự nhiên nổi giận!
Tôi lựa chọn bỏ qua câu sau của ta.
Trong lòng tôi trĩu nặng, cố gắng kìm nén nỗi khó chịu, tôi ném ly trà sữa trong tay cho ta: "Trả tiền."
Anh ta tức giận bế bổng tôi lên bằng một tay, nghiến răng nghiến lợi : "Em đúng là thiếu đòn."
Tôi giật mình, theo phản xạ kêu "á" một tiếng, những người xung quanh đều đổ dồn ánh mắt về phía này, còn không ngại ngần hùa theo trêu chọc.
Người qua đường số 1 mắt long lanh: "Ôi, đẹp trai quá! Anh ấy mà có thể bế một tay."
Người qua đường số 2 mắt đầy bong bóng màu hồng: "Oa, hạnh phúc quá! Về nhà phải bắt trai luyện tập mới ."
...
Người qua đường số N mắt tóe lửa: "Bạn trai người ta bế bằng một tay, trai tôi thì một tay chơi 'Sheep a Sheep', đúng là so sánh người với người tức chết người. Tôi hận không thể lái xe nâng cẩu ta ra khỏi trái đất."
Người qua đường số N+1 mắt sáng rực: "Đừng giận mà chị ơi, không đáng đâu. Mạo muội hỏi một câu, 'chiến tích' của trai chị thế nào rồi?"
Người qua đường số N mắt tóe lửa: "Đừng nhắc nữa, vừa gà vừa thích chơi, đến giờ vẫn chưa qua màn 2."
Người qua đường số N+1 khẽ lẩm bẩm: "Thật ra màn 2 cũng khá khó đấy."
Người đàn ông bên cạnh vô tội bị vạ lây, muốn khóc mà không ra nước mắt.
Tôi xấu hổ vùi mặt vào vai Úc Trình, âm thầm hờn dỗi.
Mẹ tôi đứng ở cửa đón hai đứa tôi vào nhà, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng ngớ ngẩn.
Tôi khẽ vào lưng cái tên cẩu nam nhân kia, ra hiệu bảo ta thả tôi xuống.
Anh ta càng ôm chặt hơn, vừa bước lên lầu vừa không quên chào mẹ: "Mẹ ngủ ngon ạ, con và Hân Hân lên lầu trước đây."
Mẹ tôi toe toét như hoa cúc, cứ như thể giây tiếp theo bà sẽ bế cháu ngoại .
Tôi hận không thể thẳng với bà một câu: "Mẹ nghĩ nhiều rồi, trong lòng người ta có khi vẫn còn bạch nguyệt quang ấy chứ."
Anh ta nhẹ nhàng đặt tôi xuống giường, hai tay chống hai bên người tôi, ánh mắt trầm ngâm tôi: "Rốt cuộc em sao ?"
[Lòng dạ phụ nữ thật khó đoán, chẳng lẽ chỉ vì câu 'mấy trò này chỉ lừa mấy nhóc các người thôi' mà em giận sao?]
[Chắc không phải đâu nhỉ.]
Tôi khẽ cựa mình, đẩy nhẹ vào ngực ta: "Không có gì, em mệt."
"Mệt chỗ nào?"
Tôi lớn tiếng hơn: "Chỗ nào cũng mệt!"
[Haiz, mai phải hỏi mẹ mới , Hân Hân giận thì phải dỗ thế nào nhỉ?]
Đồ ngốc nghếch chết tiệt!
Còn phải hỏi mẹ chồng, thế chẳng phải là tôi không dịu dàng, không biết quan tâm sao?
Tôi uất ức không biết trút vào đâu, bèn cắn mạnh một cái vào ngực ta.
Anh ta cứng đờ người.
[Ôi yeah, lên cấp 3 rồi! Dấu ấn của bà xã.]
Hừ, đàn ông!
Tôi tăng thêm lực cắn.
Tối đến, khi ngủ, giữa tôi và ta cách nhau một khoảng trời vực.
Anh ta lạnh lùng liếc xéo tôi một cái, không gì.
[Điều khoản thứ ba của thỏa thuận: Cấm chiến tranh lạnh. Mình phải nhắc nhở bà xã thế nào đây, thật đau đầu.]
Nửa đêm tỉnh giấc, tay chân tôi lạnh buốt, vào nhà vệ sinh xem thì phát hiện mình đã đến tháng.
Tôi bật đèn đầu giường, cuộn tròn trong chăn, sắc mặt trắng bệch, đau đến mức cắn môi.
Chắc là do tối uống ly trà sữa lạnh rồi.
Ánh đèn yếu ớt có chút chói mắt, ta từ từ tỉnh lại, đôi mắt ngái ngủ mang theo vài phần mơ màng.
Anh ta ngồi thẳng dậy, tôi đang co ro như chim cút: "Sao , lạnh lắm hả?"
[Bà xã không phải là đang mộng du đấy chứ, mình giật cả mình.]
[Bà xã trông đáng thương quá, chẳng lẽ vẫn còn để bụng chuyện tối qua sao?]
Tôi không đáp lời.
Anh ta cúi xuống nâng cằm tôi lên, giọng điệu lạnh lùng dịu dàng: "Rốt cuộc là sao , không khỏe ở đâu à?"
Tôi mím môi, cổ họng khô khốc khàn giọng: "Đau bụng."
[Không lẽ là đến tháng rồi sao?]
Tôi đối diện với ánh mắt dò xét của ta, khẽ "ừ" một tiếng.
Anh ta nhíu chặt mày, xuống giường xỏ dép lê rồi ra khỏi phòng.
Tôi chớp chớp mắt theo.
Một lát sau, ta bưng một cốc gì đó lên.
"Uống đi." Giọng ta mang theo vẻ không cho phép từ chối.
[Hù, món tủ của mình chính là nước đường đỏ đấy!]
Tôi liếc mắt , quả nhiên là nước đường đỏ, thứ mà tôi ghét nhất.
Tôi khẽ nhấp một ngụm, vị có chút giống nước đường đỏ đặc biệt mà Lâm Lâm, thân thời cấp ba của tôi, đã sáng tạo riêng cho tôi.
Tôi chua xót hỏi: "Sao lại biết cái này?"
Anh ta lảng sang chuyện khác: "À, người khác dạy. Em thấy đỡ hơn chưa?"
[May mà mình phản ứng nhanh, ha ha ha.]
Tôi ừng ực uống hết, nghẹn ngào đáp: "Vâng."
Tôi nhét cốc vào tay ta, rồi nhanh chóng rụt vào trong chăn.
Chắc là không phải đâu, mai dậy hỏi Lâm Lâm xem sao.
Sáng sớm tỉnh dậy, tôi đã quên béng mất chuyện muốn hỏi Lâm Lâm.
Bởi vì mẹ chồng đã gọi hai đứa tôi về nhà cũ, ông nội nhớ chúng tôi.
Bạn thấy sao?