“Chúng tôi là họ hàng, bỏ tiền bỏ sức, chẳng qua chỉ để giúp ta trọn chữ hiếu.”
“Chúng tôi chỉ mong ta chịu đến thăm con nhiều hơn một chút, đừng để cha con lạnh nhạt.”
Đúng giờ cao điểm đi , sảnh lớn người qua kẻ lại, ai nấy đều dừng chân hóng chuyện.
Tôi bật lại đoạn ghi âm lời mình vừa , để chế độ lặp.
Không lâu sau, quả nhiên họ Lý Thiên Tứ cuống quýt chạy ra.
Thấy cảnh tượng trước mắt, ta trợn tròn mắt.
“Tô Hiểu Đường! Mày muốn chết hả? Mau tắt cái loa đi!”
“Làm cái chuyện mất mặt thế này, mày muốn chết tao à?”
“Mày còn đánh mẹ tao ra nông nỗi đó, tao còn chưa tìm mày tính sổ, mày lại tự mò tới cửa trước?”
Anh ta lao tới định giật loa, tôi né sang một bên.
“Sao lại là chứ? Tôi chỉ sợ cậu quên mất mình còn có một đứa con.”
“Với lại, mẹ cậu là bị quỷ nhập thì mới có thể ra những lời không biết xấu hổ như thế.”
“Tôi đang giúp các người đó, sao lại không biết điều thế?”
Lý Thiên Tứ tức đến mức xoay vòng vòng.
“Mày linh tinh cái gì ? Tao lúc nào bỏ con?”
“Tao với vợ còn phải đi , mẹ tao sức khỏe không tốt, chẳng qua nhờ mẹ mày trông giúp mấy ngày thôi, sao nghe như mày sắp mất mạng thế?”
“Mày còn đánh mẹ tao, tao chưa báo cảnh sát bắt mày là may lắm rồi! Đừng có ở đây vu khống!”
Tôi khẩy, giơ loa lên, vặn âm lượng lớn hết cỡ, gào thẳng vào mặt ta.
“Không nuôi nổi thì đừng có đẻ! Không lo nổi thì đừng có lên giường với vợ!”
“Mười tháng trước lúc cởi quần sao không nghĩ mẹ mình sức khỏe yếu?”
“À, lúc thì chỉ biết sướng thôi đúng không? Sướng xong thì phủi tay chối bỏ à?”
Một câu dậy sóng cả sảnh.
Người vây quanh rần rần, bàn tán náo loạn như muốn lật tung trần nhà.
Ánh mắt với đủ loại hàm ý đổ dồn hết lên người Lý Thiên Tứ.
Anh ta bị bao ánh dòm ngó, mặt đen kịt, méo mó đến vặn vẹo.
“Tô Hiểu Đường! Cái miệng mày sạch sẽ chút đi! Nói thêm câu nào nữa tao vả chết mày!”
Tôi nhanh mắt nhận ra trong đám đông có mấy người trông như lãnh đạo, cũng đang dừng lại theo dõi.
Lý Thiên Tứ rõ ràng cũng nhận ra.
Mồ hôi trên trán nhỏ xuống rõ mồn một.
Tôi ôm đứa nhỏ đưa ra.
“Cậu bắt nạt mẹ tôi bao năm, hồi đó tôi nhỏ không gì. Nhưng giờ tôi đã lớn rồi.”
“Con ai thì người nấy bế! Không kiểm soát nổi cái nửa thân dưới thì đừng sinh con.”
“Hoặc cậu bế con về, hoặc tôi báo cảnh sát tố cáo tội bỏ rơi, tự cậu lựa chọn đi.”
Lời vừa dứt, mấy người lãnh đạo kia vội bước ra.
“Đừng báo cảnh sát, đừng báo cảnh sát. Có gì thì ngồi xuống chuyện, đừng kích .”
“Lý quản lý, đây là chuyện riêng của cậu. Nếu cậu xử lý không xong, công ty sẽ phải can thiệp.”
“Nhưng nếu chuyện này ảnh hưởng đến danh dự công ty, chúng tôi có quyền truy cứu trách nhiệm của cậu.”
Lý Thiên Tứ cúi gập lưng, mặt đỏ bừng, lúng túng gật đầu lia lịa, đảm bảo sẽ xử lý ổn thỏa.
Anh họ xong liền gọi điện cho dì út trước mặt lãnh đạo.
Chưa đầy bao lâu, dì đã mặc nguyên bộ đồ ngủ hớt hải chạy tới.
Vừa thấy tôi, mắt bà như muốn phun ra lửa.
“Con nhãi chết tiệt! Mày cứ chờ đó cho tao!”
5
Tôi biết rõ cả nhà dì chẳng có ý tốt đẹp gì.
Vì ngay buổi chiều hôm đó, sau khi giao đứa bé đi, tôi liền đưa bố mẹ lên máy bay đi Hải Nam.
Biển xanh cát trắng, phong cảnh hữu , gió biển thổi đến khiến cả người thư thái bay bổng.
Nếu không bị cậu tôi gọi điện oanh tạc thì mọi thứ hẳn là hoàn hảo.
“Các người còn tâm trạng đi du lịch à? Mau về ngay lập tức!”
Màn hình video chuyển cảnh, dì đang nằm trên giường bệnh, mũi cắm ống, miệng rên rỉ “ai da ai da”.
Cậu thì mặt đầy chính khí, nghiêm khắc trách móc:
“Chị xem chị dạy đứa con tốt chưa, dám thủ với dì nó!”
“Dì giờ đã phải nhập viện rồi! Bác sĩ là tức giận quá mà phát bệnh.”
“Thiên Tứ cũng mất việc, chị định để cả nhà nó sống sao đây?”
“Chị mau về xử lý cái đống rắc rối con chị ra, cho em út một lời công bằng.”
Nghe đến đoạn Lý Thiên Tứ mất việc, tôi không nhịn mà bật .
“Quả báo tuần hoàn, ông trời có mắt mà! Cậu xem, báo ứng đến rồi kìa.”
Bên kia màn hình sững lại một giây, rồi là cơn giận ngút trời.
Cậu tức đến mặt đỏ gay, dì thì gào khóc thảm thiết.
Lý Thiên Tứ giật lấy điện thoại, nghiến răng hét vào màn hình:
“Tô Hiểu Đường! Tất cả đều tại mày! Tao bị công ty đuổi việc, giờ mày vừa lòng chưa?”
“Tao cảnh cáo mày, mau lăn về ngay! Nếu không thì đừng trách chúng tao trở mặt không nhận người thân!”
Tôi khẽ khẩy.
Bạn thấy sao?