Cuối cùng, hạ mắt, thấp giọng:
“Không có gì… Tôi chỉ… có vài vai diễn muốn bàn với lão sư.”
“Để sau nhé, tôi đang bận.” – tôi đáp, khẽ nghiêng đầu, tay vẫn bận dặm lại lớp nền.
Nhìn thấy đám thợ trang điểm và nhân viên đang len lén quan sát bên cạnh, tôi lo lắng truyền ra những lời đồn thất thiệt, nên cố giữ khoảng cách.
“Vậy… có thể thêm WeChat không?” – cẩn thận hỏi, giọng nhẹ như sợ quấy rầy. “Tôi sẽ… không phiền Lê lão sư đâu.”
“…Ừm.” – tôi gật đầu, chấp nhận.
Có lẽ câu đồng ý ấy khiến cảm thấy “ ăn đường”, nên Cố Du rất nhanh đã thêm WeChat của tôi, đứng bên cạnh lưỡng lự một lúc lâu… cũng chẳng chịu rời đi.
Mãi đến khi quản lý của tới gọi, mới chịu rời khỏi phòng hóa trang.
Sau đó, thường xuyên nhắn tin cho tôi, có lúc hỏi về kịch bản, có lúc lại tiện miệng nhắc tôi mặc ấm khi trời chuyển lạnh.
Chỉ là, thái độ tôi vẫn luôn lạnh nhạt, dần nhận ra sự xa cách ấy, từ đó cũng chỉ thi thoảng gửi lời chúc lễ tết, không quấy rầy nữa.
“Lê lão sư, đi thôi.”
Tiếng Cố Du kéo tôi về thực tại.
Tôi hoàn hồn, cùng ba người còn lại bước vào hàng chờ vòng đu quay.
(Vợ có vẻ lơ đễnh quá… Chắc vợ chưa nghỉ ngơi đủ sao?)
Tôi thì luôn cảm thấy vòng đu quay là một trò chơi vừa nhàm chán, vừa tốn thời gian.
Thế , số lượng người xếp hàng vẫn đông nghịt, chưa bao giờ giảm.
Hai PD phụ trách quay cảnh cặp đôi lập tức bị Cố Du mặt lạnh, thản nhiên “mời” ra ngồi khoang kế bên.
(Muốn nắm tay vợ…)
(Nhưng… nếu vợ không đồng ý thì sao? Chẳng phải sẽ vợ khó xử sao…)
(Nhưng mà… nếu không hỏi, thì vĩnh viễn sẽ không có cơ hội nắm tay vợ…)
“Vợ…” – khẽ gọi, giọng cực nhẹ.
“Ừ?” – tôi đáp một tiếng, rồi khựng lại.
Quay sang , thấy cũng đứng hình giống mình.
“Khụ… có chuyện gì sao?” – tôi vờ như bình tĩnh hỏi.
“Có thể… nắm tay chị không?” – chần chừ, hỏi nhỏ.
“…Không .” – tôi đáp gọn.
Tôi biết rõ trong lòng mình không ghét , thậm chí… hình như có chút thích.
Nhưng tôi lại rối rắm: vừa ngượng ngùng, vừa muốn giữ hình tượng lạnh lùng trước ống kính, cũng không muốn quá dễ đoán.
Cho nên, tôi không đồng ý.
“…Được thôi.” – giọng hơi trầm xuống.
(Vợ từ chối rồi… Mất mặt quá… hu hu…)
(Liệu vợ có vì thế mà giữ khoảng cách với mình không?)
Khoang tàu lặng im.
Tôi phong cảnh xung quanh dần dần thu nhỏ lại, bầu trời và dòng sông dưới chân đang dần thu vào tầm mắt.
Khi vòng quay đạt tới đỉnh cao nhất, tôi còn chưa kịp cảm thán, nó đã từ từ hạ xuống, mang chúng tôi rời xa bầu trời, trở về mặt đất.
(Vợ… xinh quá…) – giọng thì thầm trong đầu khẽ vang lên.
Khi chúng tôi bước xuống vòng đu quay, mới phát hiện Dương Khinh Nghi và Chu Trạch đã biến mất.
Hỏi ra mới biết, chương trình sắp xếp để mỗi cặp khách mời có thời gian riêng với nhau.
(Cuối cùng chương trình cũng việc tử tế!)
Phần còn lại chỉ là vài trạm check-in nhàm chán, hoàn toàn không có điểm nhấn.
Cũng không lạ khi đạo diễn này chẳng thể khiến show tạo trend — thiếu hẳn một linh hồn.
Tối hôm đó, chương trình tiếp tục gửi nhiệm vụ gửi tin nhắn “tim ” cho một khách mời khác giới.
Tôi vô thức gửi cho Cố Du một tin nhắn ngắn gọn, sau đó thì nhắn cho quản lý của mình:
“Tìm cho tôi một cái cớ… để rút khỏi show này.”
9
Tôi là nhà đầu tư, nên chút tùy hứng này vẫn có thể .
Ngày hôm sau, vừa ăn sáng xong, tổ chương trình liền “đáng tiếc” tuyên bố:
“Do một số lý do cá nhân, Lê lão sư sẽ không tiếp tục tham gia ghi hình các tập tiếp theo.”
【Cái gì ? Mới tới có hai ngày thôi á?!】
【Người ta có tiền mà, muốn nghỉ thì nghỉ, kệ thôi.】
【Vô lý ghê, không muốn đến thì ngay từ đầu đừng tham gia đi, sao lại bỏ ngang thế này?!】
Tôi biết rút giữa chừng như thế là không hay, thật sự… tôi không muốn ở lại nữa.
“Lê lão sư.”
Tôi đang kéo vali chuẩn bị lên xe, thì nghe tiếng Cố Du gọi khẽ từ phía sau.
Tôi liếc quanh một vòng, xác nhận không có máy quay hay nhân viên gần đó.
(Quả nhiên… vợ bị mình sợ rồi…)
(Vợ chắc chắn ghét mình rồi…)
(Xong rồi, đời mình chắc độc đến cuối thôi…)
(Làm sao đây, phải giải thích với vợ thế nào mới …)
“Ồn chết đi !” – tôi bị ồn ào trong đầu tới mức đau nhức, bực bội bật thốt ra.
Anh đứng sững lại, gương mặt thoáng hiện sự bối rối và thất thố.
“Tôi chỉ… muốn chào tạm biệt Lê lão sư thôi.” – giọng trầm hẳn, mềm nhũn lại.
(Mình… mình chỉ gọi vợ một tiếng thôi mà…)
(Vợ chắc chắn ghét mình lắm…)
(Quả nhiên, vợ sẽ không bao giờ thích một người như mình…)
“Cậu… tsk.” – tôi khẽ bặm môi, xoa trán, đầu óc hỗn loạn, rồi miễn cưỡng mở miệng:
“Cuối tuần này… đi ăn tối cùng nhau nhé?”
“Được… hả? Ăn… ăn tối? Tôi? Với chúng ta?!”
(Vợ bảo ăn tối cùng nhau sao? Phải không? Phải không?!)
(Vợ muốn ăn tối dưới ánh nến với mình đó!!!)
“Không muốn à?” – tôi nhướn mày, thẳng vào mắt .
“Muốn!!” – đáp ngay, giọng như bật khỏi cổ họng.
“Ừm. Tạm biệt.” – tôi kéo vali đi, không dám quay đầu lại.
Tôi vừa ngồi lên xe, đã thấy chị quản lý tôi bằng gương mặt u oán như thể muốn đâm tôi bằng ánh mắt.
“Xin lỗi, để chị phải đợi lâu.” – tôi áy náy .
“Không sao~” – chị ấy luyến láy giọng, kéo dài âm cuối, “Làm sao mà bằng… buổi hẹn ăn tối của hai người quan trọng ~”
…Tôi có cảm giác chị ấy sắp hóa thân thành “Phế Dương Dương” đến nơi rồi.
Tôi vừa bước vào nhà, chưa kịp thay giày thì tin nhắn WeChat tới dồn dập:
Cố Du:
【Lê lão sư, cuối tuần chúng ta ăn ở đâu ạ?】
【Là ăn sáng, ăn trưa… hay ăn tối?】
【Ăn xong… có thể cùng nhau đi dạo không?】
【Dạo này Lê lão sư có lịch trình gì không?】
【Xin lỗi… tôi có đang phiền chị quá không?】
Tôi loạt tin nhắn dày đặc, bật khẽ, rồi kiên nhẫn trả lời từng câu một.
Không hiểu sao, tôi phát hiện… mình đối với ngày càng mềm lòng hơn:
Lê Du:
【Nhà hàng Phàm Cách Tiểu Trù.】
【Ăn lúc nào cũng , tùy cậu.】
【Nếu cậu chịu xách đồ, thì có thể đi dạo.】
【Dạo này… muốn đương một chút.】
【Không phiền, tôi thích.】
Bên kia, Cố Du không nhắn lại nữa.
Nhưng trong đầu tôi… lại vang lên tiếng không ngừng, từng câu từng chữ ồn ào đến mức tôi nóng cả tai:
(Vợ … thích mình! Cô ấy thích mình! Người vợ tôi thích thích tôi!!)
(Vợ muốn đương với mình! Trời ơi, vợ muốn mình!!!)
(Phải sao bây giờ?! Tỏ ngay lập tức, hay để tới cuối tuần, khi ăn tối rồi mới tỏ ?)
…Cái “khả năng đọc tâm” này, có thể cài đặt chế độ im lặng không ?!
Anh ngồi đắn đo, lăn lộn suốt nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng mới gửi một tin nhắn:
Cố Du:
【Tôi… cũng thích chị.】
Tôi màn hình, nhếch khóe môi, gõ lại một câu:
Lê Du:
【Tôi biết.】
Anh không thêm gì nữa, nửa đêm một mình lại phát điên trong đầu, khiến tôi cũng bị ồn ào đến mất ngủ.
Sáng hôm sau soi gương, quầng thâm dưới mắt tôi đậm đến mức đen như gấu trúc, chị quản lý sợ tái mặt:
“Trời đất ơi, tiểu tổ tông của chị! Sao thành ra thế này?!
Dù da có đẹp cỡ nào cũng chịu không nổi kiểu hành xác này đâu nha!”
Tôi… tất nhiên không thể thật , rằng tôi bị hành hạ suốt đêm chỉ vì nghe Cố Du liên tục tự hỏi mình nên mặc đồ gì.
“Không có gì, tối qua khó ngủ thôi.” – tôi qua loa đáp.
Buổi trưa, tôi tranh thủ ngủ bù một giấc dài, rồi đánh lớp che khuyết điểm thật dày mới đi quay một quảng cáo kim cương.
Những ngày bận rộn trôi qua rất nhanh, thoắt cái đã đến cuối tuần.
Điều kỳ lạ là… mấy hôm nay, tôi không còn nghe thấy tiếng lòng của Cố Du nữa.
Bạn thấy sao?