Nghiệt Ngã Của Nữ [...] – Chương 2

Tôi kéo bác sĩ Lý chạy về phòng thí nghiệm, lúc này mắt phải của Chu Hạo đã sưng đến mức không nỡ .

Mủ vàng liên tục rỉ ra từ khóe mắt.

Bác sĩ Lý hít một hơi thật sâu.

Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng, giọng ông ấy đầy tiếc nuối:

“Khổ thân thật… con mắt này sợ là hỏng rồi. Mà đường ống nước máy trong viện nghiên cứu vừa mới thay, bên trong còn nhiều ống sắt bị rỉ sét.”

“Gỉ sét hòa với nước lã có thể ăn mòn giác mạc!”

2

Chu Hạo lăn lộn dưới đất, đau đến suýt ngất.

Trần Phương ôm miệng khóc nấc.

“Tất cả là lỗi của tôi… do tôi… tôi đáng chết…”

Mọi người vội vã an ủi ta, không phải lỗi , chỉ là Chu Hạo xui xẻo.

May mà Chu Hạo đã ngất đi, không thì chắc tức đến ngã lăn.

Cuối cùng, Chu Hạo chuyển đến bệnh viện của quân khu gần đó.

Tôi và vài người khác ở lại kiểm tra hình phòng thí nghiệm, phụ trách điều tra nguyên nhân vụ cháy.

Đúng lúc này, mấy dòng bình luận lại hiện ra:

【Xong rồi, chuyện lần này nghiêm trọng rồi, tổ chức nhất định sẽ điều tra tận gốc vụ cháy.】

【Thiết bị chập mạch là vì nữ chính biếng, không thay cầu chì theo đúng quy trình.】

Tôi nhíu mày, lập tức đi kiểm tra cầu chì.

Quả nhiên — cầu chì đã xuống cấp nghiêm trọng.

Tôi phát hiện ra vấn đề này từ tháng trước và cũng đã báo lên trên.

Trần Phương là người phụ trách kỹ thuật mảng này, bảo trì là công việc của ta.

Cô ta quả thực đã nhận lệnh và tiến hành bảo trì.

Nhưng lại không để tâm đến lời nhắc nhở của tôi, không thay cầu chì mới.

Nhìn cầu chì trước mặt, tôi đã hoàn toàn tin rằng những “dòng bình luận trời rơi” kia là thật.

Từ những dòng bình luận cứ lướt ngang không ngừng, tôi dần hiểu ra một sự thật — tôi đang sống trong một cuốn tiểu thuyết.

Mà Chu Hạo và Trần Phương chính là nam nữ chính trong truyện.

Hai người họ trải qua muôn vàn sóng gió mới có thể đến với nhau.

Còn tôi, chẳng qua chỉ là viên đá thử vàng trên con đường oanh liệt ấy.

Trong nguyên tác, tôi sẽ vì cứu nam chính dập lửa mà bị hủy dung nghiêm trọng.

Nam chính là người có trách nhiệm, không chê tôi vừa xấu vừa vô dụng, vẫn quyết định cưới tôi vợ.

Sau đó, tổ chức nhận một bức thư nặc danh tố cáo rằng chính vì sai sót của “tôi” mà thiết bị thí nghiệm bị cháy.

“Tôi” không thể phản biện, bị viện nghiên cứu khai trừ.

Không còn công việc, lại mang tiếng xấu, “tôi” đành ở nhà chăm sóc mẹ già của Chu Hạo.

Còn Chu Hạo thì trở lại phòng thí nghiệm, tiếp tục tỏa sáng trên con đường khoa học.

Rõ ràng ta nữ chính.

Nhưng vì có “tôi” — người vợ chính thức, nên hai người họ chỉ có thể trong âm thầm, giữ lễ giữ nghĩa, một cách đầy kiềm chế và nhẫn nhịn.

Đến tận lúc sắp chết, “tôi” mới phát hiện ra — kẻ đứng sau mọi chuyện chính là Trần Phương.

Còn bức thư nặc danh ấy, do chính Chu Hạo gửi đi.

Chỉ vì nghe lời phiến diện của Trần Phương, ta lập tức tin rằng tôi là thủ phạm ra vụ hỏa hoạn…

Sau khi “tôi” chết, cuối cùng Chu Hạo và Trần Phương cũng đến với nhau.

Hai người họ còn đứng trước mộ “tôi”, cảm ơn vì đã thành toàn cho họ.

Nguyên văn lời thoại là:

【Cảm ơn , nếu không nhờ đứng ra chịu trách nhiệm, công việc của tôi cũng không giữ .】

【Nhưng cũng không thể trách chúng tôi , chính là người cố chấp chen vào giữa tôi và Chu Hạo, khiến chúng tôi không thể bên nhau. Nhưng tôi tha thứ cho rồi.】

【Hy vọng kiếp sau, sẽ không xen vào chuyện cảm của người khác nữa.】

Tôi sắp xếp lại những tiết thu từ mấy dòng bình luận, đầu óc như muốn nổ tung.

Mấy người này… là thể loại gì trời?

Nếu tôi nhớ không lầm thì Chu Hạo là hôn phu do hai nhà đính ước từ nhỏ.

Vì mối hôn sự này mà chi phí học hành của ta đều do nhà tôi chi trả.

Bức tường bên ngoài sân vẫn còn sơn dòng khẩu hiệu phai màu — “Khoa học kỹ thuật là lực lượng sản xuất hàng đầu”.

Tôi dòng chữ đó, trong lòng chỉ thấy đắng ngắt.

Tại sao lòng người lại đáng sợ hơn cả axit trong phòng thí nghiệm?

Tôi đem tất cả sự việc đã biết báo cáo rõ ràng cho tổ chức.

Tôi còn đề nghị trước khi công an đến, phải phong tỏa hiện trường, không cho ai hoại.

Giáo sư Ngụy tôi đầy kinh ngạc:

“Tôi tưởng tìm tôi để đòi bồi thường thay cho Chu Hạo chứ.”

“Thưa giáo sư, tôi và Chu Hạo đều là con của Đảng, chúng tôi phải cống hiến hết mình cho công cuộc xây dựng đất nước.”

Tôi đứng thẳng người, đầy chính khí.

“Anh ấy chỉ mất một con mắt, quốc gia thì suýt nữa mất cả một phòng thí nghiệm! Tôi sao có thể mặt dày đi đòi tiền bồi thường ?”

3

“Hơn nữa, tôi tin vào sự công bằng của tổ chức. Dù chúng tôi không đòi tiền bồi thường thì tổ chức cũng sẽ đưa ra xử lý thỏa đáng.”

Nói xong, tôi cảm thấy toàn thân sôi sục khí huyết, một ngọn lửa nhiệt huyết bùng lên trong lòng.

Giáo sư Ngụy lập tức mắt sáng rực lên.

“Đồng chí trẻ này thật có giác ngộ!”

Giáo sư không ngớt lời khen ngợi tôi, còn tuyên bố giải “Thanh niên ưu tú quý này” chắc chắn thuộc về tôi.

Lúc tôi bước ra khỏi văn phòng, các dòng bình luận cuồng nhiệt cuộn trào:

【Trời ơi, ấy lấy danh nghĩa người nhà để không đòi bồi thường, thế Chu Hạo biết sao?】

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...