Nghiệt Ngã Của Nữ [...] – Chương 7

Về đến văn phòng, giáo sư vỗ nhẹ vai tôi:

“Em rất tốt. Từ tháng sau bắt đầu theo tôi dự án.”

Tôi sững người.

Giáo sư Ngụy là học giả hàng đầu trong viện, biết bao người mơ theo ông việc.

Trên đầu, bình luận lại bắt đầu cuồn cuộn:

【Oa, “hào quang nhân vật chính” giờ lại thuộc về nữ phụ rồi!】

【Trong nguyên tác, chính thành công của dự án này đã giúp nam nữ chính nổi đình nổi đám trong giới khoa học. Nhưng thực ra lúc đó họ đã ăn cắp ý tưởng của nữ phụ…】

【Quả nhiên, tập trung sự nghiệp vẫn là chân ái.】

Tôi giáo sư Ngụy, gật đầu thật mạnh:

“Cảm ơn giáo sư! Em nhất định sẽ không phụ lòng mong đợi của thầy!”

Về sau, Chu Hạo vì tội tráo đổi vòng vàng, bao che trộm cắp chứng giả… bị kết án 1 năm tù.

Viện nghiên cứu cũng sa thải cả ta lẫn Trần Phương.

Còn Trần Phương vì sai sót trong vận hành ra tai nạn nghiêm trọng, cộng thêm tội trộm cắp bị kết án 5 năm tù.

Sau khi mãn hạn, ta còn bị đưa đi cải tạo lao ở vùng hoang Bắc Đại Hoang.

Hai “con cưng của trời” từng đội hào quang nhân vật chính, giờ đã rơi tan tành không còn một mảnh.

Trước khi vào tù, Chu Hạo cố gắng xin gặp tôi một lần.

Lúc này ta đã chẳng còn chút kiêu ngạo nào, cả người trông vô cùng tàn tạ.

“Châu Linh, chúng ta đi đăng ký kết hôn đi.”

“…Anh gì cơ?”

Tôi tưởng mình nghe nhầm.

Không lẽ Chu Hạo bị đập đầu đến lú rồi?

Dù đang khốn khổ, Chu Hạo vẫn rất “tự tin” khi đối diện với tôi:

“Cô thích tôi đúng không? Vậy tôi đồng ý cưới . Giờ chúng ta đi đăng ký trước, chờ tôi nửa năm là .”

“Trong nửa năm đó, thay tôi chăm sóc mẹ tôi…”

Tôi không nhịn nổi nữa, giơ tay tát cho ta một cái thật mạnh.

Tôi hy vọng cú tát này có thể giúp ta tỉnh ra.

Ai ngờ ta lại tà mị:

“Quả nhiên… vẫn còn ghen.”

8

Dù đã chỉ còn một con mắt, ta vẫn trơ trẽn như cũ.

Anh ta bặm môi, mặt đầy mưu tính:

“Cô yên tâm, lần này tôi rõ bản chất thật của Trần Phương rồi, sẽ không thích ta nữa đâu.”

“Tôi tính rồi, lần bị thương này của tôi, viện nghiên cứu nhất định sẽ phải bồi thường cho tôi một khoản lớn.”

“Chờ tôi ra tù, tôi sẽ cầm số tiền đó đưa vào Nam khởi nghiệp cùng tôi.”

Tôi chỉ vào chính mình:

Tôi — một nghiên cứu viên tiền đồ sáng lạn — tại sao phải đi khởi nghiệp?

Chưa kể, tôi còn biết rõ bản thân chẳng có năng khiếu ăn.

Nhưng… nhắc đến tiền bồi thường…

Tôi bật “hề hề”:

“Xin lỗi nha Chu Hạo, số tiền bồi thường đó tôi đã thay mặt từ chối rồi.”

“Cái gì?!”

Anh ta trừng mắt kinh hoàng.

“Bình thường chẳng hay tiền bạc là phù phiếm sao? Tôi chỉ giúp sống đúng với lý tưởng của mình thôi.” Tôi rạng rỡ.

À phải, nhắc đến chiếc vòng vàng.

Khi công an đến thu hồi “tang vật”, mẹ Chu Hạo — bà già giả đạo đức kia — tức đến nỗi nôn ra một ngụm máu to.

Bình thường bà ta đối xử với tôi cứ như có thù oán.

Chu Hạo ôm ngực, suýt đứng không vững.

“Nhưng mà… đó là… là hai vạn! Hai vạn tiền bồi thường sau phẫu thuật! Dựa vào đâu mà …”

“Dựa vào việc tôi là vợ chưa cưới của đấy.”

Tôi lạnh lùng đáp.

Tiền lương của tôi, đã từng không dưới một lần bị Chu Hạo lấy danh nghĩa “vị hôn phu” đến nhận thay.

Sau này tôi mới biết, ta dùng tiền của tôi mua thịt, mua quần áo mới cho Trần Phương.

Trong khi bản thân Chu Hạo cũng có mức lương không hề thấp.

Nhưng ta còn một đại gia đình phía sau cần chu cấp.

Mỗi tháng, sau khi gửi tiền về nuôi gia đình, số tiền còn lại chỉ đủ để ta tự lo cái ăn cái mặc.

Vì muốn lấy lòng Trần Phương, ta không ít lần đến lĩnh lương của tôi.

Còn Trần Phương thì dựa vào Chu Hạo mà sống như một tiểu thư nhà tư bản.

Tiền lương của ta thì giữ lại toàn bộ, không đụng tới.

Trong nguyên tác, chính khoản tiền lương tích lũy đó cộng với tiền bồi thường sau phẫu thuật của Chu Hạo đã trở thành quỹ khởi nghiệp cho con đường “nữ chính mạnh mẽ” của ta.

Trước khi rời đi, tôi còn không quên nhắc nhở một câu:

“Chu Hạo, nếu tôi nhớ không nhầm thì mấy năm qua vẫn luôn nuôi Trần Phương đúng không? Chắc ta phải để dành kha khá rồi đấy.”

Tôi chỉ đến đó, không thêm gì nữa.

Chu Hạo sững người trong chốc lát.

Ngay sau đó, ánh mắt ta láo liên, có vẻ đang tính toán rất nhanh trong đầu.

Tôi có thể hiểu tâm trạng của ta lúc này.

Anh ta sống kham khổ, nịnh nọt, trâu ngựa nuôi Trần Phương — kết quả là tiền mất tật mang, thân bại danh liệt.

Trong khi Trần Phương từ đầu tới cuối chỉ xem ta như một con ngốc để lợi dụng.

Bình luận lại ngập tràn tiếng :

【Hahaha! Cú “đâm cuối” này quá đau, muốn gãy sườn!】

【Biểu cảm của Chu Hạo đúng kiểu ngu ngơ, xem mà hả dạ ghê!】

【Liệu Chu Hạo có gì Trần Phương không? Dù sao thì ta cũng chẳng phải người hiền lành gì.】

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...