Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Tôi lục trong hộp thư, quả nhiên là gửi cho nền tảng Thanh Ngư.
“Chu Tử Khâm! Tôi tìm được rồi, để tôi gửi cho !”
Tôi mở ứng dụng chat... mới nhận ra không còn liên lạc của .
“Ủa, sao chưa gửi vậy?”
Anh khẽ nhướng mày, nhắc nhở:
“À, em xóa hết liên lạc của rồi còn đâu.”
Anh chìa điện thoại ra:
“Quét mã đi.”
Tôi thêm lại ảnh đại diện của vẫn là mèo con lần trước tôi vô thấy.
Tự dưng có chút ngẩn người.
Gửi ảnh chụp xong, tôi đi vào bếp rót nước.
Qua tấm kính trong suốt ở bếp, tôi thấy đang ngồi ở sofa gọi điện thoại.
Hình ảnh đó tôi thoáng nhớ lại, tôi như thể trở về bốn năm trước.
Hè năm đó, đi thực tập nên trọ ở đây.
Tôi cũng không về nhà, ở lại cùng .
Vì thương , tôi học nấu canh, nấu súp đủ loại.
Cũng thường xuyên đứng trong bếp, nhìn chăm việc qua lớp kính.
“Thanh Thanh? Em sao vậy?”
Tôi bừng tỉnh vẫn đang đứng cầm bình nước, nước tràn ra lênh láng dưới sàn.
Tôi vội đi lấy cây lau nhà:
“Xin lỗi…”
“Em nghĩ gì mà ngẩn cả người ra thế?”
“Không có gì… chắc do mệt quá.”
Anh giành lấy cây lau, vừa lau vừa nói:
“Anh có bên Thanh Ngư. Anh nhờ tra thử rồi đúng là biên tập nhận bản thảo của em năm đó, chính là Mộc Miên – tác giả của ‘Hạ Miên’.”
Tôi nghe vậy mà tức điên:
“Thật sự là ta à?! Hóa ra biên tập ăn cắp bản thảo là chuyện có thật!”
“Muốn giúp liên hệ luật sư không?”
Tôi nghĩ một lát rồi gật đầu:
“Được, lúc nào có thời gian tôi mời và ăn một bữa nhé.”
Dù sao tự mình đi tìm chẳng biết đến bao giờ mới được.
Mà có quan hệ người ta tự dâng tới, không xài thì uổng.
Anh nói:
“Vậy đi trước đây.”
“Tôi tiễn .”
Tôi mở cửa, thay giày, định tiễn xuống tầng dưới.
Ai ngờ lại lấy chìa khóa ra mở căn hộ đối diện nhà tôi.
Tôi còn chưa kịp phản ứng, đã đóng cửa lại.
Mãi tới khi về nhà, tôi mới bừng tỉnh:
Thảo nào lần trước xuất hiện ngay trước cửa nhà tôi.
Hai ngày sau, tôi nhận được video xin lỗi từ Mộc Miên. Cuốn “Hạ Miên” cũng đã bị gỡ khỏi nền tảng.
Tôi không lên tiếng.
Tôi không cho rằng không có lời xin lỗi nào xứng đáng nhận được một câu “không sao đâu”.
Cô ta thực sự đã tôi tổn thương.
Một lúc sau, điện thoại hiện thông báo tin nhắn là một từng bình luận nặng lời với tôi gửi đến:
“Chị Hạ Chí ơi, em xin lỗi. Trong khi chưa có bằng chứng mà em đã nói chị đạo văn, em thật sự sai rồi. Em xin nhận lỗi vì hành vi đó. [minion cúi đầu jpg.]”
Tôi nhắn lại:
“Tôi chấp nhận lời xin lỗi của em. Nhưng lần sau nhất định phải hiểu rõ sự thật trước khi phát ngôn.”
Sáng sớm mở mắt ra mà gặp chuyện tốt như thế, cả ngày tâm trạng tôi đều rất vui vẻ, dễ chịu.
Tôi lập tức gọi điện cho Chu Tử Khâm.
Sau lần trước, tôi đã gỡ hết chặn, thêm lại toàn bộ liên hệ của .
“Chu Tử Khâm ơi! Bạn khi nào rảnh, em mời hai người đi ăn một bữa nha!” – tôi nói mà giọng không giấu được niềm vui.
Anh thản nhiên:
“Cậu ấy bận rồi.”
“Thế khi nào mới rảnh?”
“Không bao giờ rảnh.”
[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/ngo-minh-da-lo-nhau/chuong-5.html.]
“Vậy cho tôi số của đi, tôi liên hệ trực tiếp.”
“Không cần. Cậu ấy không thích kết với người lạ.”
Tôi hơi nghi ngờ ủa không phải là luật sư sao? Giao tiếp là nghề cảu người ta mà?
Còn chưa kịp nghĩ ra thì lại nói tiếp:
“Cậu ấy bảo ngày mai rảnh.”
“Vậy hỏi thử xem cậu ấy thích ăn gì, muốn ăn gì?”
Đầu bên kia im lặng mấy giây rồi đột nhiên:
“Lâm Thanh Thanh, sao em không hỏi thích ăn gì?”
Ủa… giọng sao nghe có vẻ… tủi thân vậy?
Tôi thoáng sững lại, rồi trả lời rất rành mạch:
“Anh thích ăn món Tứ Xuyên, món Hồ Nam dù đau dạ dày cũng vẫn phải ăn.”
Nói xong… cả hai cùng im lặng.
Mười mấy giây sau, nhẹ giọng nói:
“Cậu ấy cũng thích ăn món Tứ Xuyên.”
Nói xong thì cúp máy luôn.
…
Tôi nhớ hồi năm ba đại học, từng vì đau bao tử mà phải nhập viện.
Tôi mua cháo kê cho , chỉ uống hai ngụm đã đẩy ra:
“Nhạt nhẽo thế này ai mà uống nổi… Anh muốn ăn đầu cá hấp ớt xắt cơ.”
Anh ghé sát lại, ánh mắt mong chờ:
“Thanh Thanh~ Cho ăn đầu cá hấp ớt nha?”
Tôi đẩy đầu ra, bực bội:
“Còn đòi đầu cá hấp ớt?! Muốn ăn cay thì để em băm nguyên rổ ớt lên đầu luôn nha!”
“Muốn ăn thì ráng chịu. Biết mình đau bao tử mà còn cố.”
Thấy tôi bắt đầu nổi giận, liền nắm vạt áo tôi, nũng:
“Hay em hôn một cái, sẽ uống thêm một ngụm.”
Tôi lườm , không đáp.
Anh lấn tới:
“Hôn một cái, uống ba ngụm, chịu không nè~”
Tôi vẫn im lặng.
Anh lôi kéo vạt áo, giọng ngọt như rót mật:
“Thanh Thanh bảo bối~~ người ta đang là bệnh nhân đó nha…”
Tôi giơ một ngón tay:
“Uống xong hết chén cháo, mới được hôn một cái, không thương lượng.”
Tôi nhìn như đang uống thuốc độc, cố gắng một hơi uống sạch cả chén cháo.
Rồi còn úp ngược cái chén lên:
“Em thấy chưa? Một giọt cũng không sót!”
Tôi không nhịn được, xoa mặt một cái:
“Chu bảo bối à… sao đáng vậy trời.”
Anh đặt chén xuống, kéo tôi vào lòng, hôn tôi một cái rõ dài, hôn đến mức tôi chóng cả mặt.
Tôi nhớ mình nói “một cái” là hôn nhẹ một cái, không phải cái này mà?!
Cuối cùng chỉ nhớ nụ hôn đó thật dài, thật lâu...
…
Hôm sau, tôi đến quán từ sớm.
Không đợi bao lâu, Chu Tử Khâm cũng đến.
“Phục vụ, gọi món.” – nói.
Tôi quay sang nhìn :
“Bạn còn chưa tới mà, đợi cậu ấy đến xem muốn ăn gì rồi gọi luôn đi.”
Anh “phạch” một tiếng gập mạnh thực đơn lại.
“Sao em quan tâm cậu ấy ăn gì dữ vậy?”
Hở? Gì vậy trời?
Sao hôm nay kỳ kỳ?
“Tôi mời người ta ăn là vì người ta giúp mình, không phải chuyện đương nhiên à?” – tôi nhíu mày.
“À quên mất, chưa nói cậu ấy bận, không tới được.”
“Anh không biết báo trước hả!” – tôi thật sự hơi giận rồi.
“Em cũng đâu có hỏi.” – ngả ra lưng ghế, gọi thêm:
“Phục vụ, cho thêm một chai bia.”
Bạn thấy sao?