Ngỡ Mình Đã Lỡ [...] – Chương 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi nhìn khó tin:

“Anh còn muốn uống bia nữa hả?”

“Chẳng lẽ em tiếc một chai bia với ?”

Tôi hít một hơi sâu:

“Không tiếc. Phục vụ, mang luôn hai chai cho ấy.”

Sao hôm nay kỳ lạ quá vậy.

Bia mang ra, rót một ly đưa tôi:

“Nếm thử đi, quán này bia tươi ngon lắm.”

Tôi nhấp một ngụm quả thật khá mát và thanh.

Một lát sau, đột nhiên nói:

“Lâm Thanh Thanh, em đã cho nam chính trong truyện một cái kết hoàn hảo… Vậy còn tụi mình thì sao?”

Tôi ngước mắt lên ly bia của đã cạn. Anh say rồi.

Đây chính là lý do tôi không thích uống, tửu lượng của cực thấp, một ly là đủ gục.

Tôi nhìn thẳng vào mắt , hỏi:

“Chu Tử Khâm, năm đó vậy… có từng nghĩ đến tương lai của tụi mình không?”

“Anh gì? Là em chia tay trước chứ bộ.” – phản bác.

“Hôm đó, em ra khỏi phòng thí nghiệm, định gọi video cho … Nhưng phát hiện mình bị chặn.”

“Em thử hết mọi cách liên lạc đều không được. Tưởng gặp chuyện, nên lập tức đặt vé máy bay để tìm .”

“Và rồi em thấy … đang ngồi ăn với một người phụ nữ, vừa ăn vừa cười rất vui vẻ.”

Nghe đến đây, c.h.ế.t lặng.

Ánh mắt bỗng dưng trùng xuống, hàng mi khẽ run.

Ngẩng đầu lên, nhìn tôi nghiêm túc.

“Lâm Thanh Thanh, chuyện đó… cho qua đi được không?

“Anh biết bây giờ em không có trai. Cho tụi mình một cơ hội nữa, được không?”

Nói rồi lôi từ túi ra một chiếc nhẫn.

Tôi biết giữa hai đứa từng có hiểu lầm.

Nhưng… hiện tại đang say, không phải lúc nói chuyện nghiêm túc.

Tôi đành tạm thời dỗ dành đưa về nhà.

“Được được, về nhà trước đã.” – tôi vừa nói vừa đỡ dậy.

“Ừm, ôm một cái.” – lảm nhảm.

“Ừ ừ.” – tôi gật gù cho qua, trong đầu tự nhủ:

Không so đo với người say, không so đo với người say...

Không là tôi thật sự muốn quẳng xuống đường cho xong.

“Em không gọi là Chu bảo bối hả?”

Tôi bất đắc dĩ:

“Chu bảo bối ngoan nhất, ngoan ngoãn về nhà nhé~”

Tội nghiệp cho cả một bàn đồ ăn, còn chưa kịp đụng đũa...

Tôi đưa về nhà, đặt một ly nước ở đầu giường.

Đắp chăn cho tử tế.

Cứ tưởng xong xuôi, chuẩn bị rút lui...

Thì đột nhiên nắm lấy tay tôi, lẩm bẩm:

“Đừng đi…”

Tôi cố gỡ tay ra không ra nổi.

Bắt đầu nghi ngờ đang giả vờ say, không có bằng chứng!

Tôi đành chịu thua, ngồi ở mép giường, chờ tỉnh.

Tỉnh dậy, tôi phát hiện mình đang nằm trên giường.

Bên ngoài trời đã tối hẳn.

Còn có… mùi đồ ăn thơm nức bay tới.

Bụng tôi réo ùng ục.

Tôi đi ra bếp thì thấy Chu Tử Khâm đang nấu ăn.

“Em dậy rồi à? Anh đang định gọi em dậy ăn cơm. Ngồi đợi chút, dọn ra ngay.”

Tôi lắc đầu, chỉ tựa vào khung cửa, đứng nhìn .

Khung cảnh này… chính là điều tôi đã từng tưởng tượng không biết bao nhiêu lần.

Ngồi vào bàn ăn, nhìn mâm cơm ba món một canh đầy đủ sắc, hương, vị, tôi hơi ngạc nhiên:

“Anh học nấu ăn từ lúc nào vậy?”

“Lúc còn ở nước ngoài. Đồ ăn ở đó không hợp miệng, nên phải tự học.”

Tụi tôi vốn không phải kiểu vừa ăn vừa nói chuyện.

Bữa cơm diễn ra rất yên tĩnh.

Ăn xong, tôi đứng dậy:

“Anh nấu cơm rồi, để tôi rửa chén.”

“Để rửa. Anh thích rửa chén.” – cười.

Tôi ngồi chờ trên sofa, muốn nhân cơ hội này nói rõ chuyện hiểu lầm năm xưa.

Tôi vốn là kiểu người hay trốn tránh.

Nhưng không ai có thể trốn tránh mãi.

Rửa bát xong, ngồi xuống cạnh tôi, nhìn thẳng:

[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/ngo-minh-da-lo-nhau/chuong-6.html.]

“Thanh Thanh, muốn biết… rốt cuộc ba năm trước đã xảy ra chuyện gì?”

Tôi kể cho toàn bộ sự thật.

Nói xong, lập tức gọi một cuộc điện thoại, nói gì đó bằng tiếng Pháp tôi nghe không hiểu.

Sau đó đưa điện thoại cho tôi.

Đầu dây bên kia là giọng một người phụ nữ:

“Xin chào Lâm, tôi là Liliane. Tôi xin lỗi vì những tổn thương mà tôi từng ra cho …”

Cô ta nói: năm xưa Chu Tử Khâm hoàn toàn không biết chuyện gì cả.

Tấm ảnh tôi thấy cũng là do ta photoshop.

Vì điện thoại không đặt mật khẩu, nên ta đã xóa nhầm toàn bộ nhật ký cuộc gọi và tin nhắn, khiến tôi không thể liên lạc được với .

Cô ta xin tôi đừng hiểu lầm nữa.

Cô ta nói rất tôi.

Ngày đó ở trường có rất nhiều người theo đuổi , luôn nói:

“Tôi có vợ chưa cưới rồi.”

Vì để tránh né những lời tỏ , luôn đeo nhẫn đính hôn suốt thời gian ở Pháp.

“Lâm Thanh Thanh, vẫn luôn em.”

Hiểu lầm được hóa giải, Chu Tử Khâm quỳ một chân xuống, lấy ra một chiếc nhẫn.

Tôi khóc như mưa.

Chỉ vì một hiểu lầm, mà chúng tôi đã lỡ mất nhau suốt ba năm.

Tôi gật đầu liên tục:

“Em đồng ý! Em đồng ý!”

Anh đeo nhẫn vào tay tôi, rồi ôm chặt lấy tôi:

“Lâm Thanh Thanh, em!”

Vừa nói xong cúi đầu hôn tôi.

Tôi nói:

“Lên giường đi.”

Anh đáp:

“Ở nhà không có… chờ đi mua.”

Tôi kéo lại:

“Trong túi em có.”

Đúng lúc này, tôi thấy con trai nuôi đang đứng ngoài cửa định gõ.

Chu Tử Khâm vừa mở vừa lầm bầm:

“Nếu không vội, tuyệt đối không dùng cái mùi này đâu.”

Sau đó, mọi chuyện đều đến rất tự nhiên.

Ngoài trời, mưa bắt đầu rơi.

Giọt mưa nặng nề rơi xuống nụ hoa ngoài cửa sổ, nó khẽ run lên.

【Phiên ngoại 01】

Trong lễ cưới, lời thề của là:

“Lâm Thanh Thanh, để cưới được em, đã mất 9 năm. Cuối cùng, hôm nay em đã trở thành vợ rồi.”

Mãi đến lúc đó, tôi mới biết…

Hóa ra đã “nhắm” tôi từ hồi cấp 3.

Tôi còn thắc mắc:

Tại sao mỗi khi tôi tới tháng, trên bàn lại có trà đường đỏ.

Tại sao tôi tụt huyết áp, ngẩng lên là thấy kẹo trên bàn.

Tại sao sau khi tôi bị ngã trong ngày hội thể thao, lại thấy chạy hộc tốc tới phòng y tế, miệng còn nói “quan tâm cùng bàn.”

Tại sao tôi đang ngủ, lại có người giúp tôi kéo rèm che nắng.

【Phiên ngoại 02】

Sau khi kết hôn không lâu, Chu Tử Khâm phải đi công tác.

Mấy ngày rồi vẫn chưa về.

Một đêm nọ, tôi nhận được thông báo giao đồ ăn từ McDonald's.

Tưởng đâu là muốn dỗ dành tôi.

Nhưng khi nhận được đồ, tôi thấy bên trong là hai ly Coca.

Tôi còn đang thắc mắc tại sao lại là hai ly?

Thì chuông cửa vang lên.

Tôi mở cửa là Chu Tử Khâm đang đứng ngoài.

Tôi lao tới ôm chặt lấy .

Anh cũng ôm tôi, thì thầm bên tai:

“Bà xã à… không biết em có chừa lại một ly cho Chu bảo bối của em không~?”

【Phiên ngoại 03】

Ngay ngày hôm sau khi chính thức quay lại, tôi nhận được một thùng hàng siêu to.

Tôi nghĩ là gửi quà bất ngờ cho mình.

Ai ngờ mở ra là cả một thùng ba con sói.

Tôi đang định gọi cho thì thấy tin nhắn:

“Em nhận được rồi nhỉ? Nhớ nhé, chỉ thích mùi này thôi. Những mùi khác không dùng đâu.”

Thì ra… vẫn nhớ.

_HẾT_

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...