Ngày tôi ra tù, có hai người đàn ông đang đứng đợi.
Một người đã tống tôi vào tù, còn người kia là người kết án tôi.
Ngày hôm đó tuyết rơi rất nhiều, bên ngoài nhà tù tựa như có hai người tuyết đang đứng. Tôi chẳng thèm để tâm đến ai.
"Vương Thuần, sau khi ra ngoài hãy tìm việc , cố gắng người tốt nhé."
Quản ngục mở cửa và dặn dò tôi vài câu.
Tôi gật đầu, qua song sắt nhà tù, tôi thấy vài chiếc ô tô màu đen đậu trước cửa.
Chiếc Mercedes-Benz của Lương Cung, còn chiếc Porsche là của Thi Lễ.
1.
Mùa đông gió tuyết mịt mù, hai người yên lặng đứng trước mũi xe.
Thi Lễ cầm một chiếc ô màu đen, chằm chằm vào cửa ra vào, còn Lương Cung thì không ngừng đồng hồ.
Một người là trai cũ, người kia chính là thanh mai trúc mã của tôi.
Trông thật thâm sao, nếu như bọn họ không tống tôi vào tù rồi nhờ người khác “chăm sóc chu đáo” cho tôi thì chắc tôi đã cảm rớt nước mắt.
Năm năm trước, khi tôi đến gặp Thi Điềm. Trong lúc giằng co tôi đã phòng vệ khiến Thi Điềm bị thương.
Thi Điềm là em mà Thi Lễ nâng như trứng, hứng như hoa.
Lúc ấy tìm thấy chúng tôi, hai tay tôi vẫn đang cầm con dao đầy máu, lộ ra một nụ cứng nhắc về phía .
Thi Điềm ngồi dưới đất khóc nức kêu lên: "Anh."
Phản ứng đầu tiên của Thi Lễ là chạy tới trước mặt tôi, dùng hai tay khống chế tôi trên sàn.
Lúc đó tôi đang mang thai đứa con của , thân thể quá yếu ớt không thể phản kháng lại .
Khi Lương Cung chạy tới, mắt cậu ta đỏ hoe hỏi tôi tại sao lại độc ác như thế.
Tôi còn chưa kịp giải thích thì đã bị còng đi.
Trên tòa án, luật sư của Thi Điềm là Lương Cung.
Lương Cung đã dùng những lời lẽ sắc bén buộc tội tôi phòng vệ quá mức và kết án tôi năm năm tù.
Cậu ta : "Vương Thuần, đây là quả báo mà cậu phải chịu."
Khi ở trong tù, ban đầu tôi luôn bị bắt nạt, ở những nơi không có người hay camera giám sát tôi thường bị đánh đập. Bị ấn đầu vào xô nước bẩn, sau lưng thường xuyên bị đạp, khắp nơi đều là những vết bầm màu xanh màu tím.
Mới đầu tôi không hiểu chuyện, luôn bướng bỉnh, dù bị người khác đánh cũng không khóc.
Bị đánh nhiều lần, tôi đã dần thấm thía. Tôi bắt đầu lôi kéo quen với chị đại trong đó, rửa chân cho chị ấy, nước rửa chân bắn vào mặt, tôi cũng chỉ hì hì cho qua. Tôi còn giặt đồ lót và việc thay cho chị. Sau đó chị ấy đã lén cho tôi hay.
"Em , em cũng thật đáng thương, có người đưa tiền phải dạy dỗ em thật chu đáo."
Tôi biết đó là ai, chính là Thi Lễ.
Tôi đã tổn thương người thân nhất, em bảo bối của , cho nên muốn tôi ch.ết cũng không yên thân.
Khoảnh khắc đó, tôi nhớ lại lúc Thi Lễ theo đuổi tôi, đã hơn hai mươi chiếc máy bay không người lái.
Anh ấy : “Thuần Thuần, sau này hãy để bảo vệ em.”
Bạn thấy sao?