Vào ngày lễ nhân, Lương Cung với tôi rằng cậu ta phải tăng ca, chắc buổi trưa sẽ không về .
Khi tôi ở nhà, đa số cậu ta đều sẽ về với tôi vào giờ trưa.
Lương Cung dối, cậu ta đã cùng Thi Điềm đi chọn nhẫn cưới.
Vẻ mặt cậu ta rất chân thành mang theo một chút hối lỗi, nếu không phải tôi đã nghe nội dung cuộc điện thoại thì chắc tôi cũng tin là thật rồi.
Tôi để lộ ra vẻ mặt tủi thân, khiến cậu ta rất vui vẻ, cậu ta bẹo má tôi : “Thuần Thuần, đợi tôi nhé.”
Sau khi Lương Cung rời đi, tôi thay đồ đi theo.
Lương Cung khóa cửa, nó không có tác dụng với tôi cả, bởi vì tôi biết bẻ khóa.
Theo cậu ta đến một cửa hàng cao cấp, tôi thấy Thi Điềm bước xuống từ một chiếc xe sang trọng, sau đó ôm cánh tay cậu ta rất tự nhiên.
Tôi đứng bên ngoài cửa hàng, qua lớp kính trong suốt, thấy Thi Điềm đang chọn nhẫn cưới, còn Lương Cung lạnh lùng ngồi trên ghế sofa bằng da, nhẹ nhàng vỗ tay vào chỗ Thi Điềm đã ôm như muốn phủi bụi đi. Nhưng khi Thi Điềm quay đầu, cậu ta lại nở nụ chiều.
Tôi cẩn thận bước đến tấm kính chỗ cậu ta đang ngồi.
Đôi mắt Lương Cung lập tức mở to, tràn ngập những cảm phức tạp, ngạc nhiên, không tin vào mắt mình. Cậu ta vô thức về phía Thi Điềm, Thi Điềm đã đi đến quầy khác, quầy đó nằm trong góc khuất, không thể tấm kính chỗ Lương Cung đang ngồi.
Tôi đưa tay ra chậm rãi vẽ lên kính một trái tim xinh xắn.
Bàn tay Lương Cung bất giác đặt lên mặt kính.
Đây là trò chơi chúng tôi từng chơi ở trường cấp hai.
Mỗi khi mùa đông đến, tôi sẽ nghịch ngợm vẽ vời lên kính. Lương Cung miệng thì tôi ấu trĩ lần nào cậu cũng ngồi vẽ với tôi.
Chúng tôi bị ngăn cách bởi tấm kính, lòng bàn tay chạm vào nhau, sau đó tôi vẽ một khuôn mặt khóc.
Lương Cung viết hai chữ: “Về nhà đi.”
Tôi lắc đầu, Lương Cung lại về phía Thi Điềm, nghiến răng nghiến lợi đứng dậy.
Sau đó, cậu nhanh chóng bước ra khỏi cửa hàng sang trọng, ôm chặt lấy tôi bất chấp mọi ánh trên con đường đông tấp nập người.
Hơi thở ấm áp của cậu phả vào cổ tôi, giọng trầm ấm vang lên.
“Về nhà đi, tôi sẽ về ngay.”
Khi Lương Cung ôm tôi, tôi thấy từ phía sau cậu ta, Thi Điềm đã đi ra khỏi cửa hàng.
Sau đó, cậu ta đẩy tôi ra một cách thô bạo, tôi nhanh chóng đeo khẩu trang và đội mũ rời đi.
Tôi về nửa tiếng, Lương Cung cũng vội vã về nhà với vẻ mệt nhọc.
Đây nhất định là một sự cố ngoài ý muốn, nằm ngoài kế hoạch của cậu ta.
Nhưng sự cố này chắc chắn cũng là hạt giống đã gieo dưới đáy lòng.
Đêm đó, Lương Cung đeo chiếc nhẫn cưới vào ngón áp út của tôi. Chiếc nhẫn khắc hình một con bướm, trên cánh đính những viên kim cương rực rỡ.
Cậu áp tai vào ngực để nghe nhịp tim của tôi và :
“Trước kia tôi đã tận hận cậu, hận cậu vì sao lại không lựa chọn tôi.”
Cậu lắng nghe nhịp tim của tôi rồi nhắm mắt lại, lông mi dài như cánh bướm.
“Thì ra không phải tôi không cam tâm, mà đó là do chữ .”
Bạn thấy sao?