Sáng sớm hôm sau, tôi ghé lại thử xem còn thở không.
【Bà móc lỗ mũi tôi chi hả?】
Con công trắng… tỉnh rồi.
5
【Bà là chim vùng Đông Bắc à?】
Tôi buột miệng hỏi.
Bảo sao lông trắng toát thế này, chắc bị lạnh đông cứng ở Đông Bắc rồi.
Nhưng… nó cách nào mà chạy tới tận đây?
【Cái gì mà Đông với chả Bắc, tôi là công! Là công nha! Là công! Mà cứu tôi thật đấy à?】
Nó tôi với ánh mắt có phần cảnh giác.
Tôi gật đầu:
【Ừ, chó nhà tôi thấy nằm xụi trên núi nên lôi về. Tôi thấy sắp “ngủm” tới nơi nên đổ nước đút trứng cho .】
【Tôi không biết từ đâu tới, giờ khỏe lại rồi thì muốn đi đâu thì cứ đi. Tôi sẵn sàng tài trợ chút lương khô cho chuyến hành trình.】
Thật ra tôi có hơi sợ nó, nó tôi nhớ tới con công phản diện trong phim “Kungfu Panda”…
【Đi thì tôi đi chắc rồi, đi lúc nào thì tôi quyết. Cô khỏi lo chuyện bao đồng.】
Công trắng đáp một câu lạnh lùng.
Nhưng xong, nó… không đi nữa.
Tôi liền xây cho nó một căn nhà mới, mọi người đều gọi nó là Lão Bạch.
Dần dà, vật trong vùng kéo đến ngày một đông.
Bao gồm không giới hạn ở:
• Con cáo đỏ chuyên đến ăn trộm cá khi tôi đi câu.
• Gia đình nhím đào khoai của tôi lên gặm.
• Lũ thỏ xám thì ngày nào cũng lẻn vào hoại vườn rau như đang ăn buffet.
Lũ nhỏ tới rồi thì… không muốn rời đi nữa.
Thậm chí có vài con còn chạy về gọi họ hàng đến ở ké!
Xuân đi thu đến, tôi đã sống cùng tụi nhỏ trên mảnh đất này hơn một năm rồi.
• 17 con mèo đều có ổ riêng trên cây, sống như dân bản địa.
• Chó Vàng và Chó Đen đảm nhận vai trò bảo vệ an ninh khu vực.
• 6 con cá chép Nhật đẻ hết lứa này đến lứa khác, cả cái ao rực màu đỏ tươi.
• Rùa con thì vẫn lủi thủi độc thân, chưa tìm đời.
Gia đình gà rừng giờ đã lên tới 118 con, chuồng không đủ chứa, tôi phải chuyển tụi nó ra ruộng, xây nguyên dãy nhà tập thể luôn.
Đại Kim Nha chơi rất thân với đám mèo,
Lão Bạch (con công trắng) thì ngày càng… trắng hơn.
Tôi mỗi ngày đồng lúc mặt trời mọc, nghỉ ngơi khi trời tối.
Ban ngày trồng trọt, câu cá, ban đêm đọc sách, cho gà ăn.
Dù không có Wi-Fi, sóng điện thoại lúc có lúc không, nước có, điện có, cơm ăn đủ no, lũ nhỏ vây quanh, tôi sống rất vui vẻ.
Tôi từng nghĩ, những ngày như thế này sẽ mãi mãi kéo dài…
Cho đến khi một người xuất hiện.
6
【Chào chị, em là sinh viên đến đây lấy tư liệu, bị lạc đường…
Chị có thể cho em xin chút nước uống không ạ?】
Buổi chiều, lúc tôi đang ngủ trưa trên chiếc võng dưới gốc cây, thì một bất ngờ xuất hiện.
Trong suốt hơn một năm qua, ngoài lần thợ điện đến sửa điện, tôi gần như không thấy ai.
Nên đột nhiên thấy một đồng loại, tôi… có hơi .
【Không vấn đề gì! Nào nào, theo tôi vào nhà.】
Tôi niềm nở đón bé vào, rót đầy một cốc nước cho .
Cô bé uống một hơi cạn sạch, rồi lại xin thêm cốc nữa – trông có vẻ khát thật sự.
【Ủa, chỗ này là vườn thú hoang dã à? Sao nhiều vật dễ thương thế này!】
Uống xong, mắt sáng rỡ khi thấy muôn thú tung tăng khắp nơi.
Nghĩ lại thì đúng thật – nơi này giờ chẳng khác nào vườn thú, mà tôi cũng là một “cư dân” ở đây!
【Vậy để tôi dẫn em đi tham quan nhé!】
Tôi hào hứng mời .
【Dạ ạ, ạ!】
Tôi đưa ra bờ ao:
【Chỗ này ban đầu chỉ có 6 con cá chép Nhật thôi, bây giờ đếm không xuể nữa rồi.】
【Trời ơi! Cá chép nhà chị trông như tàu ngầm biển sâu đó! Con nào con nấy béo múp y như… cánh gà nhồi cơm!】
Cô lớn.
【Cái người này cũng xinh mà chuyện không có duyên gì hết trơn! Ai lại đi chửi cá kiểu đó?!】
【Nhưng tui nghe “cánh gà nhồi cơm” ăn ngon lắm mà…】
【Tàu ngầm biển sâu là lợi lắm đó!】
Đám cá chép rì rầm bàn tán dưới nước.
Sau đó, tôi dẫn đến trước nhà của Lão Bạch – con công trắng.
Tôi chắc bé này, cũng như tôi trước kia, chưa từng thấy công màu trắng ngoài đời.
【Ôi trời ơi~ Đây là… gà tây trắng đúng không ạ? Lần đầu em thấy luôn á! Con này chắc phải hơn 50 ký!】
Cô che miệng đầy kinh ngạc.
Lão Bạch giận đến mức xòe đuôi ra luôn:
【Bảo với nó đi! Tôi là công! Không phải gà tây!】
Tôi vội kéo đi chỗ khác.
【Còn đây là gà rừng, gà rừng đỏ đấy, đẹp không?】
Nguyên một cánh đồng gà đỏ rực, trông chẳng khác nào biển lửa đang cháy – thật sự rất ngoạn mục.
【Chị ơi, em chụp ảnh không?
Nơi này còn thú vị hơn cả mấy vườn thú trong thành phố ấy. Cảm giác thân thuộc như ở nhà luôn!
Mấy con vật chị chăm sóc kỹ lắm, tụi nó hạnh phúc lắm luôn.】
Tôi tất nhiên gật đầu, không những cho chụp mà còn tự mình mẫu luôn.
Cô bé chụp lia lịa hai tiếng, rồi ôm mèo nựng thêm nửa tiếng.
Trời sẩm tối, lưu luyến mãi mới chịu để tôi dẫn ra đường lớn để rời đi.
Tôi cứ tưởng đó chỉ là một đoạn nhỏ trong cuộc sống “nằm yên mặc kệ đời” của tôi,
nào ngờ nó đã thay đổi hoàn toàn cuộc sống hiện tại của tôi.
7
Trưa hôm sau, tôi vừa ăn xong bữa cơm trưa, đang nằm bò bên hồ câu tôm hùm, thì nghe thấy từ xa có tiếng ồn ào náo nhiệt.
Khi âm thanh tới gần, tôi mới rõ: cả một nhóm hơn chục sinh viên, người đi đầu chính là hôm qua!
【Chị ơi, em lại đến rồi! Đây là các cùng lớp với em, bọn em có thể vào xem các con vật không ạ?】
Các ấy rất lễ phép, nên tôi tất nhiên không thể từ chối.
Tôi liền móc loa phát thanh ra, hô to:
【Có khách tới! Có khách tới!
Mọi người đừng ngủ nữa, lên, nhúc nhích lên nào!】
【Nhớ nhé – nhiệt , rộng rãi, ai gọi thì phải ra tiếp nha!】
Đám sinh viên nghiêng ngả:
【Chị này dễ thương ghê, còn biết pha trò nữa!】
Nhưng tôi đâu có — tôi nghiêm túc thật đó!
【Đây là họ hàng nhà capybara – chuột hải ly, cứ gọi là Đại Kim Nha là .】
【Còn đây là gia đình nhím – 21 con nhím, 8 đực 13 cái, hệ gen đầy đủ nhé.】
【Con cáo đỏ này là tôi quen khi đang câu cá – nó trộm cá của tôi, sau đó thì… nhập hội luôn.】
Tôi giới thiệu từng “thành viên trong gia đình” một cách rành rọt.
Nghe xong, cả bọn càng phấn khích, chụp ảnh lia lịa, check-in tới tấp, selfie không ngừng nghỉ.
Lúc chuẩn bị rời đi, có người lén dúi vào tay tôi 500 tệ.
【Chị ơi, hôm nay chơi vui quá.
Không biết chỗ chị thu vé bao nhiêu, em gửi chị chút gọi là cảm ơn. Mong chị đừng chê ít ạ.】
Tôi dĩ nhiên nhất quyết không nhận.
Hôm nay tụi nhỏ đến chơi, tôi cũng rất vui.
Mấy bé thú nghe người ta khen ngợi cũng phấn khởi lắm.
Vừa vui vừa ấm áp như , giá trị tinh thần đã đầy ắp rồi, sao còn có thể nhận tiền?
【Chị à, thật ra em thấy chị nên thu vé đó.
Như vừa có tiền chăm sóc các con vật tốt hơn,
lại có thể để nhiều người biết tới nơi này —
vừa gần gũi thiên nhiên, vừa chơi với thú, còn vui hơn đứt mấy vườn thú thương mại trong thành phố.】
Cô hôm qua nghiêm túc đề nghị.
Sau khi họ rời đi, tôi bắt đầu trầm ngâm suy nghĩ.
Phải rồi… tôi cũng vì áp lực quá lớn mới đến nơi này để “ẩn cư”.
Nhưng thực sự, sống giữa thiên nhiên và lũ nhỏ thế này đúng là khiến tôi thấy rất hạnh phúc.
Tại sao không chia sẻ nơi này cho những người cũng giống như tôi?
Nếu có thêm thu nhập, tôi có thể nhận nuôi nhiều vật hơn nữa.
Chỉ tính năm nay thôi, tôi đã nhặt thêm 27 con mèo hoang,
tôi cần tiền để triệt sản cho tụi nó.
Hiện giờ tôi vẫn còn đủ khả năng lo,
cứ kéo dài thế này thì tôi chắc chắn sẽ đuối mất.
Lũ nhỏ dường như cảm nhận nỗi trăn trở trong lòng tôi.
【Mẹ ơi, con thấy hôm nay chị kia đúng đó.
Mình không thể mãi để mẹ nuôi tụi con hoài ,
tụi con phải việc nuôi mẹ chứ!】
Chó Đen cọ cọ tay tôi, nghiêm túc.
Mèo mập trắng-xanh liên tục gật đầu:
【Con cũng thấy !
Mẹ ơi con lâu lắm rồi không ăn pate mèo…
Nếu kiếm tiền, có phải sẽ ăn lại không?】
【Xì~】
Cả đám mèo còn lại đồng loạt lườm nó một cái,
ngay sau đó… cả đám đều nuốt nước miếng cái ực.
Cũng đúng — từ lúc đến đây, tôi toàn tự nấu cho tụi nó, hiếm khi mua đồ ăn vặt thương mại.
Ngay cả tôi, nghĩ tới trà sữa, gà rán, đồ nướng, tôm hùm cay… cũng chảy nước miếng luôn rồi.
Bạn thấy sao?