【Xấu quá đi, không đẹp bằng Diệp Tử, mắt mấy người bị gì thế?】
Đúng là người nổi thì thị phi cũng lắm.
Hãng hàng không của chúng tôi nhân cơ hội này quảng bá rầm rộ, tài trợ độc quyền cho hãng bay trong phim.
Phim hot, công ty cũng thơm lây.
Chủ tịch vui đến mức ngoác miệng, dặn tôi phải quay cho tốt tập cuối.
Đêm đó tôi tan ca muộn, Thịnh Nghiêu sáng mai có cảnh quay sớm nên về khách sạn ngủ trước.
Tôi thở dài, đúng là nghề nào cũng vất vả.
Cả đoàn quay hai tháng liên tục, mọi người đều kiệt sức.
Thấy trợ lý ngủ quên trong lều tạm, tôi chẳng nỡ đánh thức, tự mình đi về xe công vụ.
Ai ngờ Tần Diệp Tử xuất hiện từ chỗ tối, cầm theo thứ dung dịch lạ.
Tôi hốt hoảng lùi lại, giơ tay cản: “Cô… thế là phạm tội đấy.”
Cô ta gào lên như kẻ điên: “Công ty vì mà phải bồi thường cả đống tiền, còn đóng băng sự nghiệp của tôi, Thịnh Nghiêu cũng mặc kệ tôi. Cô tôi thê thảm thế rồi, nghĩ tôi còn sợ ngồi tù chắc?”
Tôi vừa lùi vừa tìm chỗ nấp: “Nhưng nhiều fan lắm, họ luôn bảo vệ mà. Cô cũng phải nghĩ cho họ chứ.”
Nhắc đến fan, Tần Diệp Tử khựng lại một giây.
Nhưng ngay sau đó, ánh mắt ta đầy hung tợn: “Vai này là của tôi, đã hoại tôi, thì tôi cũng sẽ hủy hoại .
Tôi không quay thì cũng đừng hòng quay!”
15
Tần Diệp Tử kích , hất dung dịch lạ về phía tôi.
Tôi hoảng sợ nấp ra sau một chiếc xe không nổ máy, ta lại nhào tới.
Móng tay dài sắc nhọn mới của ta quệt vào mặt tôi, ngay lập tức tôi thấy má lạnh buốt.
Thịnh Nghiêu đến đón tôi tan , vừa đã kêu thất thanh, lập tức giữ chặt Tần Diệp Tử đang điên loạn.
Lúc này nhân viên bảo vệ đoàn phim mới chạy đến.
“Ui, đau quá. Ông xã, mặt em không thành sẹo chứ?”
Thịnh Nghiêu tức tốc đưa tôi đến bệnh viện sát trùng vết thương, áy náy vô cùng: “Do cả, lôi em vào mớ rắc rối này, giờ còn để em bị thương.”
Bác sĩ khử trùng xong, trấn an : “Không sao, chỉ xây xát nhẹ, không đến mức hỏng mặt, dưỡng một thời gian là lành.”
Phó đạo diễn chạy đến nghe thế cũng thở phào: “Vậy là tốt rồi, Tần Diệp Tử đã bị đưa đi rồi.”
Trên đường rời sân bay sau đó, fanclub của Tần Diệp Tử từng một thời vây chật cứng cũng lặng im hẳn.
“‘Tôi’, Thịnh Nghiêu đăng một status: [Đối với hành vi cố ý thương tích, nguy đến an toàn của người thân tôi, tôi sẽ rõ trách nhiệm đến cùng].
Nhưng mặt tôi cần thời gian phục hồi, trong khi mấy cảnh cuối không chờ lâu .
Đạo diễn Trương suy nghĩ rồi chỉnh kịch bản trong đêm, để nhân vật của tôi bị thương trong sự cố cao trào ở cuối.
Thế là lên phim, khán giả thấy tôi băng vết thương trên má, nước mắt lưng tròng ôm lấy Thịnh Nghiêu, nghẹn ngào: “Em về bên rồi đây!”
16
Phim chiếu xong nhận phản hồi vô cùng tích cực, đạo diễn Trương có ý định quay tiếp phần khác khi độ hot còn đó.
Nhưng hai chúng tôi vừa thoát khỏi trạng căng thẳng, mệt quá rồi, nên quyết định xách ba lô đi du lịch vòng quanh thế giới, tận hưởng khoảng thời gian riêng mà hai năm qua chưa có.
Trong chuyến đi, chúng tôi vẫn thấy tin về Tần Diệp Tử.
Ngoài vụ cố ý thương tích, công ty quản lý của ta bị cơ quan chức năng điều tra toàn diện, còn phát hiện ta vi phạm nghiêm trọng luật thuế.
Tôi ngồi uống cà phê trong sảnh khách sạn khu trượt tuyết, nghe Thịnh Nghiêu tỉ tê mấy tin nội bộ biết, liền cảm thán: “Kiếm nhiều tiền thế mà không chịu đóng thuế đàng hoàng, bị phong sát cũng đáng!”
Thịnh Nghiêu lắc đầu thở dài: “Không chỉ là phong sát, có khi còn dính án tù.”
Tôi khúc khích trêu: “Sao, thương ‘em Diệp Tử’ hả?”
Anh cau mày khó chịu: “Đừng nhắc nữa, xui xẻo!”
Cô ta đúng là xúi quẩy, fan từng bênh vực ta giờ cũng biến hết.
Còn chúng tôi thì may mắn hơn nhiều.
【Ting!】
Di báo tiền cát-xê chuyển vào kèm bản sao kê và giấy tờ nộp thuế đầy đủ.
Tôi vui sướng.
Vừa may mắn, vừa nhận tiền.
Gần đến mùa Giáng Sinh, khắp châu Âu trang hoàng lễ hội tưng bừng.
Tôi đặt cốc cà phê xuống, nhào đến ôm lấy Thịnh Nghiêu: “Đi, mình đi trượt tuyết. Trượt xong mình lượn phố mua sắm, em muốn mua túi, mua giày, mua cả dây chuyền!”
“Mua!”
“Mua hết”
(Toàn văn hoàn) - Một follow, một like, một bình luận là niềm lực to lớn đối với team Góc nhỏ của Ngưu. Cảm ơn các rất nhiều vì đã đồng hành!
Bạn thấy sao?