Ngay lúc ấy, điện thoại vang lên—là Thịnh Tuấn.
Tôi bỗng nổi hứng trêu , ra hiệu cho Thịnh Huyền giữ im lặng, rồi bắt máy.
Đầu bên kia tiếng ồn ào, có vẻ đang uống rượu.
Giọng Thịnh Tuấn lười nhác lại bám dính:
“Giang Hảo… em có thể đến đón không… đau dạ dày quá… Giang Hảo…”
Lặp đi lặp lại mỗi cái tên tôi, nghe thật mệt mỏi.
Tôi chẳng thèm đáp, chỉ gửi địa chỉ cho tài xế của ta.
Đang định cúp máy thì cảm thấy tay ai đó bắt đầu không an phận.
Không lạ—hồi nãy chỉ mang mỗi váy ngủ, thì ra đã tính toán từ đầu.
Tôi lỡ bật ra một tiếng “ưm” khe khẽ.
Thịnh Tuấn lập tức nghe thấy, giọng cũng cao vút hẳn lên:
“Em đang gì !? Bên cạnh em là ai!?”
Tôi chẳng rảnh để quan tâm, chỉ ép Thịnh Huyền xuống lần nữa, khẽ nhếch môi:
“Đang dỗ em trai.”
Dứt lời, tôi dứt khoát cúp máy—
rồi chuyên tâm thuần hóa con chó nhỏ không chịu nghe lời kia.
Rõ ràng là tôi chơi cậu ta… ai cho phép cậu ta phản đòn rồi?
19
Tôi không ngờ lại dẫn Thịnh Huyền đi gặp mẹ một cách bất ngờ như thế.
Vừa dắt chó đi dạo về, mở cửa ra liền thấy một bàn đồ ăn đầy ắp,
và mẹ tôi đang trò chuyện vui vẻ… với Thịnh Tuấn.
Lần trước ta tự tiện đến, tôi đã đổi mật mã cửa.
Giờ lại vào , rõ ràng là mẹ tôi cho phép.
Tôi khẽ thở dài.
Chuyện tôi và Thịnh Tuấn đã cạch mặt nhau, tôi còn chưa kịp kể với bà.
Bà chắc vẫn nghĩ mối quan hệ giữa chúng tôi vẫn như thời đại học.
Thịnh Tuấn trông tiều tụy hơn hẳn.
Nghe lần trước uống rượu đến xuất huyết dạ dày, phải nhập viện.
Khi thấy tôi, ánh mắt lóe sáng một thoáng,
rồi nhanh chóng tối lại khi thấy tay tôi đang nắm chặt tay Thịnh Huyền.
Anh cúi đầu, giọng buồn buồn:
“Anh đến tìm em, không ngờ dì lại đang ở nhà… không cố ý đâu.”
Không hiểu là đang ấm ức điều gì.
Tôi thật muốn trợn trắng mắt.
Nhưng cuối cùng vẫn không gì trước mặt mẹ, chỉ kéo Thịnh Huyền lại giới thiệu:
“Mẹ, đây là trai con—Thịnh Huyền.”
Thịnh Huyền lo lắng đến mức cúi gập người chín mươi độ:
“Cháu chào dì… cháu, cháu rất vui gặp dì ạ!”
Mẹ tôi lại lướt qua cậu ấy, không thèm đáp, chỉ nắm mặt tôi véo một cái:
“Ốm đi rồi đấy.”
Nói linh tinh!
Rõ ràng tuần trước Lily còn bảo tôi đương đến độ “tròn trịa ra rồi”.
Ý mẹ tôi quá rõ bà không hài lòng về Thịnh Huyền.
Thịnh Huyền như thể đứng trước chiến trường, mặt tái mét.
Tôi khẽ siết tay cậu, ra hiệu đừng quá căng thẳng.
Vừa ngồi xuống chưa ấm chỗ, mẹ đã tung ra “đòn phủ đầu” thứ hai.
20
Mẹ tôi sắp xếp để tôi và Thịnh Tuấn ngồi cạnh nhau, còn Thịnh Huyền bị đẩy sang ngồi đối diện.
Tôi nhịn xuống, không gì.
Giờ mà cãi sẽ chỉ khiến mẹ càng không ưa Thịnh Huyền hơn.
Tôi vốn có thói quen uống canh trước khi ăn,
hôm nay bát canh đầy hành lá đến mức “ chết người”, tôi bắt đầu nghi ngờ mẹ tôi có khi có con khác bên ngoài rồi cũng nên,
sao lại quên mất tôi không ăn hành?
Thịnh Huyền là người múc canh đầu tiên.
Cậu liếc mẹ tôi, vẻ lưỡng lự.
Rồi như thể chuẩn bị bước vào chiến trường, bắt đầu lặng lẽ gắp từng cọng hành ra khỏi bát.
Chọn thức ăn kỹ tính trước mặt trưởng bối, đúng là điểm trừ rõ ràng.
Quả nhiên, Thịnh Tuấn ngay lập tức bày ra vẻ cả mẫu mực:
“Thịnh Huyền, lớn từng này rồi còn kén ăn? Không có chút quy củ nào cả.”
Sau đó ta tự tay đặt một bát canh trước mặt tôi, giọng trầm xuống:
“Uống chút canh cho ấm bụng.”
Đúng lúc này, Thịnh Huyền cũng vừa chọn xong hành trong bát.
Cậu sang rồi ngạc nhiên hỏi:
“Anh… không biết chị ấy không ăn hành à?”
Biểu cảm cậu vô tội đến mức khiến người ta không thể trách,
Nhưng tôi rõ ràng thấy ánh khoái trá trong đáy mắt cậu.
Đúng vào khoảnh khắc ấy, mẹ tôi gắp một miếng sườn bỏ vào bát của Thịnh Huyền:
“Tiểu Huyền à, nhà cháu nghề gì ?”
Đó rõ ràng là một tín hiệu tiếp nhận.
Thịnh Huyền lập tức ngồi thẳng lưng, tinh thần như buff tối đa,
sẵn sàng kể sạch toàn bộ tám đời gia phả.
Tôi nhấp một ngụm canh, thầm thở ra một hơi.
Cuối cùng, tác dụng của bát canh cũng phát huy.
Thịnh Huyền, xem như đã vượt qua bài kiểm tra của mẹ tôi.
21
Cửa phòng vừa đóng lại, Thịnh Huyền lập tức vùi đầu vào ngực tôi, thút thít như đứa trẻ.
Tôi xoa nhẹ vành tai cậu, trong đầu lại vang lên lời mẹ tôi thì thầm trước đó:
“Tiểu Hảo à, Tiểu Huyền trông cũng ngoan, chỉ là… trên mặt nhiều lỗ như , con chắc nó không từng lăn lộn ngoài xã hội đen đấy chứ?”
Tôi lập tức án xong luôn:
Không trách sao mẹ ban đầu cứ cau có với cậu, hóa ra vì cái mặt “đầy khuyên” của cậu.
Tôi phải bảo đảm tới ba lần rằng Thịnh Huyền là người tử tế, chưa từng đi đua xe đánh nhau ngoài phố thì bà mới chịu yên lòng.
Nhưng tôi cũng không nhịn sự tò mò của mình.
Tôi nâng cằm Thịnh Huyền lên, tỉ mỉ quan sát môi cậu.
Khuyên môi đã tháo ra từ mấy tháng trước, chỉ còn một dấu nhỏ.
Thế là tôi không nhịn , hỏi bằng giọng nghiêm túc đầy “tính khoa học”:
“Uống nước có bị rò không ?”
Thịnh Huyền thoáng ngẩn người, rồi tôi với vẻ trống rỗng:
“Chị muốn thử không?”
…Với một tinh thần nghiên cứu sai lệch nào đó, tôi đã hôn cậu.
Mà hôn xong thì…
Mùi vị nụ hôn cũng bắt đầu thay đổi.
Thấy cậu còn muốn tiếp tục, tôi hít sâu một hơi để lấy lại lý trí, đưa tay đẩy cậu ra:
“Mẹ tôi còn ở nhà đấy, tự xử lý đi.”
Thịnh Huyền rúc trong ngực tôi thở một lúc rồi đứng dậy.
Tôi còn tưởng cậu ngoan ngoãn đi vào nhà tắm, vừa thở phào thì…
Thấy cậu bắt đầu cởi áo.
“Không thật đâu chị… mà mới mẹ chị công nhận, em thấy mất an toàn lắm…”
Tôi nhướng mày:
“Cho nên?”
Cậu giở trò: đôi mắt long lanh vô tội, nhẹ nhàng nháy nháy như nai nhỏ:
“Chị còn nợ em một điều ước mà.”
…
Sáng hôm sau, việc đầu tiên tôi khi mở mắt là đạp Thịnh Huyền xuống giường.
Ngoại truyện Thịnh Huyền
1
Tôi tên là Thịnh Huyền, từ nhỏ đã là một “quái vật”.
Mới chào đời đã không biết khóc, y tá đánh đỏ cả mông tôi, tôi cũng không có cảm giác gì.
Sau đó chẩn đoán mắc hội chứng mất cảm giác đau.
Lúc còn nhỏ, tôi thường xuyên bị thương,
Ba mẹ xem tôi như búp bê thủy tinh mà bảo bọc.
Tôi nghĩ… hồi đó, họ vẫn còn tôi.
Cho đến khi họ phát hiện tôi chưa từng với họ,
cũng chưa từng gọi họ là ba mẹ—
Mọi thứ bắt đầu biến chất.
Lại một lần nữa, tôi gắn thêm cái mác chẩn đoán:
“rối loạn cảm ”.
Từ đó, tôi có thêm một cái tên mới: quái vật.
Không ai cùng trang lứa chịu chơi với tôi.
Ba mẹ xem tôi là nỗi ô nhục, tránh né và thờ ơ.
Năm mười tuổi, tôi bị bắt cóc.
Toàn thân bê bết máu quay về nhà—
Họ đang tổ chức tiệc sinh nhật cho Thịnh Tuấn.
Không một ai phát hiện tôi biến mất.
Tôi không thấy buồn, chỉ cảm thấy… đói.
Tự mình lấy một miếng bánh sinh nhật ăn.
Mẹ tôi hét lên một tiếng rồi ngất xỉu.
Từ ngày đó, ánh mắt họ tôi bắt đầu mang theo sự kinh hãi.
Toàn bộ sự ý đổ dồn về Thịnh Tuấn.
Còn tôi—
Họ chỉ nuôi đến khi trưởng thành, rồi nôn nóng đẩy tôi ra nước ngoài.
Ở đó, tôi giải phóng bản chất.
Tôi thể thao mạo hiểm,
chỉ có cảm giác ngàn cân treo sợi tóc mới khiến tôi cảm nhận rõ—
mình đang sống.
Tôi từng không định quay về.
Ở nước ngoài, tôi có tiền, có , có sự nghiệp.
Nhưng có lẽ, những cú nhảy, những cuộc đua… đã khiến tôi bắt đầu mệt mỏi.
Tôi nghĩ, đổi môi trường, về nước hù dọa một chút cái gia đình “ thương nhau” ấy,
biết đâu lại vui.
Và rồi, tôi…
thu hoạch một món quà bất ngờ.
2
Tôi lần đầu tiên gặp Giang Hảo… thực ra không phải ở công ty.
Mà là lúc ấy tan muộn, mắt đỏ hoe vì mệt.
Lịch sự mấy câu khách sáo,
còn cái người trai của tôi thì tưởng thật, tự mình lái xe đi mất.
Chỉ khi ta rời đi rồi, ấy mới chậm rãi dựa vào lan can ngồi xuống.
Trông như đang đau dạ dày.
Nhìn có vẻ rất yếu ớt.
Nhưng mặt đã trắng bệch đến mà vẫn bình tĩnh móc thuốc ra từ túi xách, bỏ vào miệng ngậm.
Cực kỳ ngầu.
Lần đầu tiên tôi cảm nhận rõ rệt…
tim mình đập nhanh như thế nào.
Như bị ai sai khiến, tôi tò mò đến mức vô thức xen vào chuyện người khác,
đưa ấy một chai nước.
Nụ trên mặt tôi lúc đó chắc nếu tự soi gương tôi cũng thấy ghê tởm.
“Chị ơi, chị không sao chứ?”
Cô ấy rất cảnh giác.
Không nhận lấy nước, chỉ lắc đầu rồi lên xe rời đi.
Còn tôi thì… như phát điên.
Cả đêm trong đầu chỉ toàn là hình ảnh khóe mắt ấy ửng đỏ—
phấn khích đến mức không nhận ra chính mình nữa.
Thế giới của tôi vốn rất hiếm khi có thứ gì khiến tôi thật sự cảm thấy điều gì đó,
nên mỗi một lần như thế, tôi đều cực kỳ trân trọng.
Hôm sau, tôi cầm theo một dự án đi mặc cả với Thịnh Tuấn,
chỉ để vào công ty—
trở thành trợ lý nhỏ của Giang Hảo.
3
Lúc ban đầu, tôi thật ra chỉ mang tâm lý cợt.
Tưởng rằng mình chỉ thích vẻ yếu đuối của ấy,
muốn xem một chút “kịch vui”.
Không ngờ cuối cùng, người sa vào lại là tôi.
Chỉ cần ấy khen một câu, tôi đã vui đến mức không kiềm chế nổi.
Chỉ một cái chạm nhẹ, còn khiến tôi hơn cả cảm giác lao từ trên vách núi xuống.
Chỉ cần ấy ăn món tôi nấu, tôi đã thấy mãn nguyện.
Nhìn thấy ấy không vui… là tim tôi đau.
Tôi yếu đuối đến mức chính mình cũng khinh bỉ.
Tôi vốn là kiểu người sống tùy hứng,
từ nhỏ đến lớn, thứ tôi muốn không nhiều.
Thế mà quãng thời gian ấy, tôi chỉ muốn ánh mắt của ấy chỉ dừng trên người tôi.
Vì , tôi một lần nữa mang dự án đến trao đổi với Thịnh Tuấn.
Lợi ích từ cảng biển thì không cần .
Về phần sau này có xảy ra vấn đề hay không—
không cần thiết để ta biết.
Quả nhiên, Thịnh Tuấn chỉ chần chừ một lát rồi gật đầu.
Vì ta quá nhiều, nên luôn quá tự tin, quá chủ quan.
Nhưng tôi nhận ra cảm của chị dành cho ta
giống như một ngọn nến sắp tắt, không chịu nổi thêm một gáo nước lạnh.
Tôi không ngờ là, chị lại khóc.
Giữa gió biển mặn nồng, lặng lẽ rơi lệ, không thành tiếng.
Tôi, kẻ luôn miệng ngọt ngào dụ dỗ chị , lúc ấy lại luống cuống không biết sao.
Tôi từng nghĩ, đời mình không có giá trị gì ngoài việc sống cho vui.
Nhưng khoảnh khắc ấy, tôi hiểu ra:
Tôi sinh ra là để khiến Giang Hảo hạnh phúc.
Chị ấy sẽ vĩnh viễn không biết nếu không phải vì một câu ấy của chị ngày hôm đó,
có lẽ tôi đã chọn buông tay.
4
Rất lâu sau này một người cũ từng cùng tôi đua xe trên những cung đường núi gọi điện rủ rê.
Lúc ấy, tôi đang vùi mình trong một vùng ôn nhu.
Cúi đầu, hôn lên đỉnh đầu của chị.
“Không đi đâu, sợ chết rồi.”
Tôi cúp máy, rồi lại rúc vào lòng chị thêm một chút.
Chị thậm chí còn chưa mở mắt,
đã quen tay luồn vào tóc tôi, nhẹ nhàng xoa như dỗ một chó nhỏ.
Tôi khẽ nheo mắt, cảm thấy thoải mái đến mức muốn thở dài một tiếng thật dài.
Tôi đã tìm chốn quay về của linh hồn,
một bến cảng bình yên nhất của riêng tôi và tôi không bao giờ muốn rời xa nữa.
Cho nên từ nay về sau, tôi sẽ sống cho tử tế, sống cho cẩn thận.
Sống để ở bên Giang Hảo.
Sống để… ấy cho đến tận cùng.
[Toàn văn hoàn.]
Bạn thấy sao?