Người Anh Không Còn [...] – Chương 17

Giọng trầm thấp, bình tĩnh, từng chữ mang áp lực không thể phản kháng:
“Nếu nhà trường không xử lý, tôi sẽ để tất cả những thứ này lên trang nhất của mọi tờ báo.”

Hiệu trưởng những bằng chứng không thể chối cãi kia, rồi lại thấy sự lạnh lẽo trong đáy mắt Tạ Từ, cuối cùng khẽ gật đầu.

Bước ra khỏi cổng trường, mưa vẫn rơi lất phất, Tạ Từ ngẩng đầu bầu trời xám xịt, trong lòng lại chẳng có chút khoái cảm nào sau khi trả thù, chỉ còn lại một khoảng trống mênh mông vô tận.

Anh hủy diệt Cốc Ninh, vẫn chẳng thể đổi lại Kiều Nguyện.

Giống như cơn mưa ở Bắc Thành này, dù lạnh lẽo, dù xối xả đến đâu, cũng không thể dập tắt nỗi hối hận trong lòng , càng chẳng thể sưởi ấm trái tim đã bị tổn thương đến rách nát kia.

Phong ba trên mạng dần dần lắng xuống, những bình luận ác ý về Kiều Nguyện bị các bài viết sáng tỏ sự thật lấn át, thay vào đó là sự công nhận và tán thưởng đối với năng lực học thuật của .

Thế , cơn bão chửi rủa từng dồn dập ập đến, lại như một lớp băng mỏng phủ trên trái tim, mãi chẳng thể tan đi.

Kiều Nguyện ngồi trong phòng thí nghiệm, ngẩn người màn hình máy tính đầy tài liệu, ngón tay vô thức lướt nhẹ trên bàn phím, đến mức khi Yến Thần bước vào, vẫn không hề nhận ra.

“Đang nghĩ gì thế?” Anh đặt một ly ca cao nóng bên tay , hơi ấm từ thành cốc xuyên qua lòng bàn tay truyền đến.

Kiều Nguyện ngẩng đầu,miễn cưỡng mỉm : “Không có gì.”

Nhưng Yến Thần thấu sự mệt mỏi trong mắt , không hỏi thêm, chỉ xoay người ra ngoài gọi một cuộc điện thoại.

Khi quay lại, trong tay cầm một ly nước ấm: “Anh xin cho em nghỉ một tuần, đưa em đến một nơi.”

Cứ thế, Kiều Nguyện chẳng biết điểm đến là đâu, vẫn đi theo Yến Thần.

Khi máy bay hạ cánh xuống Thụy Sĩ, những dãy núi phủ đầy tuyết hiện lên rõ nét trong ánh mặt trời, ánh lên sắc trắng lấp lánh.

Kiều Nguyện đứng bên hồ, đỉnh núi tuyết xa xa phản chiếu trên mặt hồ xanh thẳm, bao nhiêu ngột ngạt mấy ngày qua như bị cơn gió lạnh cuốn đi một nửa.

“Ba mẹ sống ở đây, muốn mời em một bữa cơm.”

Yến Thần dịu dàng giúp chỉnh lại chiếc khăn quàng bị gió thổi lệch, giọng điệu tự nhiên như đang một chuyện thường ngày.

Biệt thự nhà họ Cố nằm ẩn mình trên sườn núi, trong sân trồng đầy hoa oải hương tím biếc.

Mẹ Cố vừa thấy Kiều Nguyện đã nắm chặt tay , ánh mắt ngập tràn vui mừng:
“Sớm đã nghe Yến Thần nhắc đến con rồi. Thằng bé này trước giờ chưa từng đưa nào về nhà, suốt ngày chỉ biết vùi đầu trong phòng thí nghiệm.”

Cha Cố , đưa cho một tách trà đen nóng:
“Nó đấy, học hành thì nhảy lớp liên tục, ai cũng gọi nó là thiên tài học thuật, mới hai mươi ba tuổi đã giáo sư đại học, chuyện cảm thì… đúng là khúc gỗ.”

Nghe cha mẹ trêu chọc, Yến Thần — người đàn ông luôn điềm tĩnh ấy — hiếm khi đỏ vành tai, khiến Kiều Nguyện mà không nhịn khẽ cong khóe môi.

Cha mẹ Cố chuẩn bị rất nhiều món Trung Hoa để chiêu đãi , trên bàn ăn, mẹ Cố không ngừng gắp thức ăn cho Kiều Nguyện, vừa gắp vừa kể những chuyện xấu hổ thời bé của Yến Thần, còn cha Cố thì trò chuyện cùng về việc bảo tồn di tích cổ.

Bầu không khí ấm áp khiến trái tim Kiều Nguyện mềm nhũn.

Đây là sự dịu dàng và thoải mái mà trước nay chưa từng cảm nhận.

Không có dò xét, không có tính toán, chỉ có sự thiện ý và đón nhận thuần khiết nhất.

Buổi tối, Yến Thần đề nghị đi dạo sau bữa cơm, dẫn Kiều Nguyện lên sườn núi ngắm sao.

Bầu trời đêm buông xuống, những vì sao như kim cương rải khắp vòm trời, dải Ngân Hà hiện rõ đến mức như chỉ cần với tay là chạm tới.

Gió núi mang theo hương cỏ cây thoảng qua, khẽ nâng những lọn tóc của Kiều Nguyện bay nhẹ.

“Kiều Nguyện.”

Yến Thần bỗng dừng bước, xoay người đối diện , trong mắt ánh sao còn sáng hơn cả bầu trời.

“Khoảng thời gian này, mỗi ngày ở bên em… đều rất quý giá.”

Anh hít sâu một hơi, giọng mang theo chút căng thẳng khó nhận thấy:

“Anh không muốn chỉ là thầy của em, cũng không muốn chỉ đồng hành trong học thuật…”

Anh dừng lại một chút, khoảng ngừng ấy khiến tim Kiều Nguyện đập nhanh hơn.

“Anh muốn trở thành người có thể ở bên em cả đời, muốn mỗi sáng thức dậy đều thấy em, muốn cùng em hoàn thành tất cả các nghiên cứu, muốn cùng em đi khắp thế giới.”

Trái tim Kiều Nguyện khẽ hụt một nhịp.

Cô nhớ đến tờ khăn giấy lặng lẽ đưa trong phòng thí nghiệm, nhớ dáng che ô dưới mưa, nhớ ánh mắt mang theo nụ dịu dàng trong triển lãm tranh, nhớ cả sự chăm sóc ân cần khi bệnh.

Tất cả những dịu dàng của Yến Thần trong quá khứ, từng chút, từng chút một, tựa như những dòng suối nhỏ, không hay không biết mà hội tụ thành một dòng sông, len lỏi vào nơi mềm yếu nhất trong trái tim .

Cô ngẩng đầu, vào đôi mắt ngập tràn ánh sao của , khẽ gật đầu, giọng mang theo chút run run, vô cùng rõ ràng:

“Được…”

Yến Thần sững lại một thoáng, rồi niềm vui vỡ òa lan tràn trong đáy mắt.

Anh nhẹ nhàng đưa tay ra, ôm vào lòng, tác cẩn trọng đến mức như đang nâng niu một bảo vật dễ vỡ.

“Cảm ơn , Nguyện Nguyện.” Anh thì thầm bên tai , giọng khẽ run.

Họ ôm chặt lấy nhau, như thể muốn bù đắp tất cả khoảng thời gian đã từng lỡ mất bên nhau.

Gió núi thổi qua, mang theo hương oải hương dìu dịu, bầu trời đầy sao lặng lẽ trôi chảy trên đỉnh đầu.

Kiều Nguyện dựa vào lòng , lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ và ổn định, cuối cùng cũng hiểu ra — thật sự không phải là ngọn lửa rực cháy bỏng rát, mà là ánh sao trên đỉnh núi này, dịu dàng, vững chãi, có thể soi sáng cả quãng đời dài phía trước.

Bốn năm sau, Kiều Nguyện hoàn thành việc học,đón nhận lễ tốt nghiệp của mình.

Ngày hôm ấy, thời tiết đặc biệt đẹp, ánh nắng xuyên qua ô cửa kính hội trường, rải những vệt sáng óng ánh xuống tấm thảm đỏ.

Kiều Nguyện mặc lễ phục tốt nghiệp, trong tay cầm tấm bằng, với tư cách là sinh viên xuất sắc, đứng trên bục phát biểu, ánh mắt bình tĩnh lướt qua những người phía dưới.

“Cuối cùng, em muốn đặc biệt cảm ơn giáo sư Yến Thần.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...