Người Anh Không Còn [...] – Chương 7

“Dựa vào đâu?”

“Nếu không xin lỗi,” giọng gằn từng chữ, “tôi sẽ để bố tôi phong sát nhà họ Lâm.”

Kiều Nguyện ngẩng phắt đầu lên, không tin nổi tai mình.

Anh vì Cốc Ninh… có thể đến mức này sao?

“Tạ Từ!” Giọng run rẩy, “Anh dám đến Lâm Miểu thử xem!”

Đôi mắt đỏ hoe, nghiến răng từng chữ: “Hôm nay là sinh nhật tôi, tôi hoàn toàn không mời Cốc Ninh đến! Lâm Miểu không sai gì, tuyệt đối sẽ không xin lỗi. Giờ, một là Cốc Ninh xin lỗi, hai là ta cút!”

Thấy Kiều Nguyện thật sự nổi giận, Tạ Từ còn chưa kịp mở miệng dỗ thì Cốc Ninh đã ôm mặt bật khóc, chạy ra ngoài.

“Cốc Ninh!” Tạ Từ hốt hoảng, chẳng buồn quan tâm đến Kiều Nguyện, lập tức quay người đuổi theo.

Trong lúc vội vã, đầu gối đụng trúng giá trang trí bên cạnh, “rầm” một tiếng, sảnh tiệc vốn đã hỗn loạn giờ càng rối tung lên.

Kiều Nguyện đứng nguyên tại chỗ, theo hai bóng lưng một trước một sau rời đi, tim đau đến mức gần như nghẹt thở.

Ngày xưa, chỉ cần nhíu mày thôi, Tạ Từ cũng đủ lo lắng cả ngày.

Thế mà giờ, rõ ràng đến , vẫn quay lưng bỏ đi, không một lần ngoảnh lại.

Lâm Miểu tức đến mức giậm chân: “Tạ Từ bị điên à? Vì một người ngoài mà đối xử với cậu như ?”

Kiều Nguyện lắc đầu, cúi xuống nhặt từng khung ảnh vỡ trên sàn.

Đó là món quà sinh nhật năm ngoái Tạ Từ tặng , bên trong là những tấm hình chụp từ khi họ còn bé.

Giờ thì kính vỡ nát, ảnh cũng dính đầy kem.

Giống như cảm của họ… đã sớm chẳng còn nguyên vẹn.

Những ngày sau đó, Kiều Nguyện hoàn toàn cắt đứt liên lạc với Tạ Từ.

Màn hình điện thoại liên tục sáng lên, từng tin nhắn nối tiếp nhau hiện ra:

【Nguyện Nguyện, đừng giận nữa】

【Anh mua quà cho em rồi】

【Anh mua vé phim, mình cùng đi xem nhé?】

Cô đều bỏ ngoài tai, cho đến khi Tạ Từ cuối cùng không chịu nổi, tìm thẳng đến tận cửa.

“Nguyện Nguyện,” đứng nơi ngưỡng cửa, lông mày nhíu chặt, “chỉ vì chuyện nhỏ như mà em muốn ầm lên đến bao giờ? Anh dỗ em cũng không , xin lỗi cũng không xong.”

Kiều Nguyện khép cuốn sách trong tay, thản nhiên : “Em chưa từng bảo phải dỗ em, cũng chưa từng bắt xin lỗi. Nếu thấy phiền, có thể đi với Cốc Ninh, em không ý kiến.”

Sắc mặt Tạ Từ lập tức thay đổi, luống cuống giải thích: “Em linh tinh gì ? Em mới là ! Anh biết dạo này với Cốc Ninh đi lại hơi gần, suất học ở Thanh Bắc cũng cho ấy…”

“Nhưng chỉ thấy ấy đáng thương, một thân một mình, lại muốn trả ơn cứu mạng thôi.” Giọng dần mềm xuống, “Nếu em không thích, thì ân này coi như trả xong rồi, sau này sẽ không qua lại với ấy nữa, không?”

Cô ngẩng đầu , định tự giễu hỏi một câu “Anh thế, chính có tin không?”, thì điện thoại bỗng reo lên.

Là Cốc Ninh.

“Tạ Từ.” Giọng bên kia nghẹn ngào, mang theo tiếng khóc: “Em không học đại học nữa… Em muốn về quê lấy chồng.”

Sắc mặt Tạ Từ thay đổi: “Tại sao?”

“Kiều Nguyện không chịu tha thứ cho … tất cả đều vì em.” Cốc Ninh nghẹn ngào, “Đã , em đi luôn thì hơn… để khỏi cản trở hai người.”

Cuộc gọi vừa kết thúc, Tạ Từ lập tức hoảng loạn.

Anh không không rằng, kéo mạnh Kiều Nguyện ra ngoài: “Nguyện Nguyện, chúng ta đi tìm ấy! Nói với ấy là chúng ta đã lành rồi!”

Cô giãy thế nào cũng không thoát, bị lôi thẳng tới một khu ổ chuột.

Từ xa, họ thấy Cốc Ninh bị một gã đàn ông trung niên say xỉn kéo lên xe.

“Con nhãi chết tiệt! Cũng coi như biết điều đấy!” Gã ta vỗ mạnh vào mặt , hô hố: “Biết ngoan ngoãn quay về gả đi, bán mình cho tao đổi rượu!”

Tạ Từ lập tức lao lên: “Thả ấy ra! Cô ấy sẽ không lấy ông ta đâu!”

Bố Cốc thấy có người dám chặn đường kiếm tiền của mình thì vớ ngay một cây gậy, vừa mắng vừa quát: “Cút! Con tao, không đến lượt mày xen vào!”

Tạ Từ sinh ra đã là thiếu gia cao quý, lần đầu gặp kiểu lưu manh hạ tiện thế này, lập tức ra lệnh cho vệ sĩ xông lên, còn mình thì kéo tay Cốc Ninh: “Đi với !”

Cốc Ninh lại vùng vẫy không chịu đi: “Không … Em không thể quay về… Anh và Kiều Nguyện sẽ cãi nhau vì em mất…”

Cô càng tỏ ra “biết điều” như , Tạ Từ càng xót xa, nhất quyết phải đưa đi bằng .

“Buông ra! Không ai cướp cây tiền biết đi của tao!” Bố Cốc gào lên, bất ngờ rút dao đâm thẳng về phía họ!

Trong lúc hỗn loạn, Kiều Nguyện bị Cốc Ninh bất ngờ đẩy mạnh một cái.

“Phập!”

Khoảnh khắc mũi dao xuyên vào cơ thể, nghe thấy tiếng gào xé lòng của Tạ Từ: “Nguyện Nguyện!”

Lúc tỉnh lại, Tạ Từ đang ngồi bên giường bệnh, quầng thâm dưới mắt rõ đến dọa người.

“Nguyện Nguyện, em tỉnh rồi?” Anh vội vàng ghé sát, giọng dịu dàng lạ thường, “Có đau không? Muốn ăn gì, bảo người chuẩn bị.”

Kiều Nguyện yếu ớt hỏi: “Cốc Ninh đâu?”

Sắc mặt Tạ Từ hơi cứng lại: “Em đừng trách ấy… Cô ấy không cố ý đẩy em, chỉ là sợ quá thôi…”

Anh vội vàng giải thích: “Mấy ngày nay ấy cũng áy náy lắm, vẫn luôn cầu phúc cho em.”

Cô nhắm chặt mắt, lồng ngực quặn đau.

Cô chỉ hỏi một câu, còn thì vì Cốc Ninh mà cả trăm lời bảo vệ.

Đây chính là “không còn qua lại nữa” như từng hứa sao?

“Nguyện Nguyện…” Tạ Từ cẩn thận nắm tay , “Đợi em khỏi rồi, chúng ta…”

“Em mệt rồi.” Cô rút tay về, quay người đưa lưng về phía .

Những ngày sau đó, Tạ Từ luôn ở bệnh viện chăm sóc Kiều Nguyện, cho đến khi xuất viện.

Anh định đưa về nhà, bất ngờ nhận cuộc gọi của Cốc Ninh với giọng nức nở.

“Tạ Từ, có người quấy rối em ở quán trà sữa chỗ em thêm!”

Tạ Từ liếc Kiều Nguyện, rồi cuối cùng : “Anh đến ngay đây.”

Kiều Nguyện theo bóng lưng vội vã rời đi, khẽ tự giễu.

Trước ngày đi du học, Kiều Nguyện đã thu dọn xong tất cả hành lý.

Tạ Từ bất ngờ đến, vừa thấy vali liền cong môi đầy cưng chiều: “Thu dọn xong rồi à? Anh còn định đến giúp em, sợ nhóc hậu đậu này lại bỏ sót đồ đây mà.”

Anh đưa tay xoa nhẹ đỉnh đầu : “Ngày mai chúng ta cùng đi thủ tục nhập học nhé.”

Khóe môi Kiều Nguyện khẽ giật.

Anh vẫn chưa biết… vốn sẽ không đến Bắc Thành.

Không chỉ không đi, mà hôm đó, còn định lời chia tay.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...