QUAY LẠI CHƯƠNG 1: -vua/chuong-1" target="_blank">https://vivutruyen2.net/nguoi-cam-tien-moi--vua/chuong-1
6
Tôi hất tay ta ra, sang Phí Cảnh Sâm, khóe môi nhếch lên một nụ lạnh:
“Cô ta đã nhận. Từ đầu đến cuối, tôi chưa từng ta.”
Tôi tiến lại gần, dùng toàn bộ sức lực, tát thẳng vào mặt ta!
“Chát!” Âm thanh giòn vang.
“Cái tát này, đánh vào sự phản bội của !”
“Chát!”
Cái tát thứ hai, đánh lệch đầu ta, máu chảy từ khóe môi:
“Cái tát này, đánh vào sự sỉ nhục mà dành cho tôi thời gian qua!”
“Chát!”
Cái tát thứ ba, tôi dồn hết mọi phẫn nộ và thất vọng, khiến ta choáng váng, nửa mặt lập tức sưng đỏ:
“Cái tát này, đánh vào việc vừa rồi suýt đẩy tôi xuống địa ngục!”
Phí Cảnh Sâm bị đánh đến thảm , mặt rát bỏng, hòa lẫn mùi máu tanh.
Nhưng ta không dám phản kháng, chỉ khàn giọng cầu xin:
“Vãn vãn… biết sai rồi… thật sự sai rồi… em đánh chết cũng …”
“Chỉ xin em vì con … tha cho lần này… cầu xin em…”
“Cầm thú!”
Cha tôi giận dữ đến cực điểm, tiến lên bồi thêm một cú đá mạnh.
“Mày còn mặt mũi nhắc đến con ? Còn mặt mũi xin tha thứ?!”
Tôi người đàn ông từng chung chăn gối suốt mười năm, giờ đây xa lạ đến đáng sợ.
Trong lòng, chút cảm cuối cùng cũng tan biến sạch sẽ.
“Phí Cảnh Sâm,” giọng tôi bình thản, mang theo ý nghĩa phán quyết:
“Anh đã kiểm tra video chưa? Có để ý tới kim đồng hồ đứng yên trong đó không?”
“Thứ ghép AI vụng về thế này, không hề có một giây nghi ngờ.”
“Có lẽ, vốn chẳng quan tâm đến sự thật.”
“Anh chỉ muốn mượn cơ hội này, trút hết bất mãn, tìm cho tư lợi của mình một cái cớ đường hoàng.”
Tôi cúi xuống, từ đống giấy tờ rơi vãi, chính xác rút ra tờ đơn ly hôn, ném xuống trước mặt ta, đồng thời đưa cho một cây bút.
“Ký đi. Con thuộc về tôi. Từ nay, chúng ta không còn liên quan.”
Phí Cảnh Sâm bản thỏa thuận như thấy thú dữ, điên cuồng lắc đầu:
“Không… Vãn Vãn… không ký! Anh biết sai rồi! Anh thật sự sai rồi!”
“Em đánh mắng gì cũng ! Đừng ly hôn… chúng ta còn con … xin em vì con…”
“Ký đi,”
Tôi cắt lời, giọng không cho phép từ chối:
“Anh vẫn còn giữ chút thể diện cuối cùng. Nếu không ký, tôi sẽ kiện ra tòa.”
“Đến lúc đó, mất mát của sẽ càng nhiều hơn.”
Cha tôi lập tức bước tới, một chân giẫm mạnh lên cổ tay Phí Cảnh Sâm, lực mạnh đến mức gần như nghe thấy tiếng xương rên rỉ.
Một vệ sĩ đưa tới con dao găm sáng loáng.
Cha tôi nhận lấy, lưỡi dao lạnh băng kề sát ngón tay ta.
“Ký hay không? Không ký, tao chặt ngay đôi tay đã chạm vào thứ dơ bẩn!”
Dưới nỗi sợ hãi và cơn đau tột cùng, Phí Cảnh Sâm hoàn toàn sụp đổ.
Anh ta run rẩy, dùng tay còn lại không bị giẫm, nguệch ngoạc ký tên mình vào chỗ ký trên tờ đơn ly hôn.
Nhìn chữ ký cuối cùng ấy, trong lòng tôi chỉ còn một khoảng trống rỗng, ngay sau đó là cảm giác nhẹ nhõm như vừa thoát khỏi xiềng xích.
“Ba.”
Tôi khoác tay cha, giọng mệt mỏi kiên định:
“Chúng ta về nhà. Còn những người này…”
Tôi lạnh lùng quét mắt qua ba tên côn đồ, Lâm Vi Vi mặt mày xám ngoét, và Phí Cảnh Sâm thất hồn lạc phách:
“Tất cả… đưa đến đúng nơi cần đến.”
Tôi cứ nghĩ, ba tên côn đồ kia và Lâm Vi Vi sau khi bị đưa vào đồn cảnh sát sẽ phải chịu sự trừng thích đáng của pháp luật.
Nhưng tôi đã đánh giá thấp sự xảo quyệt và khả năng lách luật của Phí Cảnh Sâm.
Vài ngày sau, luật sư báo với tôi rằng, trong quá trình thẩm vấn, không hiểu vì sao cả ba tên côn đồ đều đồng loạt đổi lời khai.
Chúng thống nhất chối bỏ toàn bộ lời khai trước đó, rằng “bị vệ sĩ nhà họ Tô ép cung”, còn những gì đã khai trước đây chỉ là “ăn bừa bãi”.
Lâm Vi Vi thì càng chết cũng không nhận, khăng khăng mình là nạn nhân.
Chứng cứ then chốt lại gặp vấn đề: phòng suite khách sạn không có camera ghi lại sự việc;
Tôi bị xâm bất thành nên trên người không lưu lại DNA của đối phương;
Ngược lại, những vết thương trên người ba tên côn đồ do vệ sĩ nhà tôi ra thì lại ghi nhận rõ ràng.
Cuối cùng, vì thiếu chứng cứ, cảnh sát không thể kết luận tội cưỡng hiếp bất thành hay tội vu khống.
Chỉ có thể giam giữ vài ngày với tội rối trật tự công cộng, rồi tất cả đều thả.
Tôi biết, phía sau chuyện này chắc chắn có bàn tay của Phí Cảnh Sâm.
Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, ta đã như chưa từng có chuyện gì, quay về Tập đoàn Phí thị tiếp tục “Tổng giám đốc Phí” của mình.
Ngày ra tù, ta còn gửi cho tôi một tin nhắn dài, đại ý rằng “chưa bao giờ muốn ly hôn, tất cả chỉ là hiểu lầm, nếu em muốn tái hôn, sẽ luôn chờ em quay về”, từng chữ đều lộ rõ sự giả tạo và ban ơn.
Tôi chỉ thấy ghê tởm, lập tức cho ta vào danh sách chặn vĩnh viễn.
Bạn thấy sao?