9
Tôi dọn ra khỏi biệt thự của Tạ Bùi Trầm.
Trước khi đi, hai người đàn ông vẫn đang cãi nhau nảy lửa.
“Tạ Kinh Từ, cái bộ dạng bám dính của mày thật sự khiến tao thấy ghê tởm!”
Tôi: “…”
Lại là ghê tởm, tai tôi sắp chai sạn rồi.
Mặt tôi không cảm rồi kéo vali đi ngang qua hai người họ, cổ tay bị cả hai nắm lấy cùng lúc.
“Buông ra.”
Tạ Bùi Trầm có chút vội vàng: “Nhất định phải đi sao?”
Còn Tạ Kinh Từ lại tỏ ra chu đáo hơn, rất ân cần:
“Sơ Ngư, để giúp em kéo vali nhé.”
Bàn tay thon dài và xương xẩu của ta tự nhiên nhận lấy vali từ tay tôi.
Thôi rồi.
Anh ta như chắc chắn có lý do của ta.
Những ngày sau khi chuyển đi, cuộc sống của tôi khá yên bình.
Khi tôi với mẹ rằng muốn hủy hôn, bà ấy rất ngạc nhiên, cũng gật đầu đồng ý, rằng tôn trọng sự lựa chọn của tôi.
Chỉ là sau khi sống một mình, tôi cảm thấy hơi không quen.
Tạ Kinh Từ mỗi ngày đều đặn nhắn tin cho tôi.
[Chị dâu cục cưng.]
[Có muốn xem dây chuyền mới mua của không?]
Mặt tôi từ từ nóng lên.
Mặc dù Tạ Kinh Từ hỏi , ta nhanh chóng gửi ảnh qua.
Người đàn ông cởi trần, cơ bắp cuồn cuộn, cơ bụng rõ ràng.
Dưới rãnh bụng là một chiếc khăn tắm trắng.
Tôi gào thét trong lòng: Cái khăn tắm này nhất định phải quấn sao?! Chúng ta cũng thân thiết lắm rồi, cho tôi xem một chút thì sao chứ!!
Tạ Kinh Từ tiếp tục tấn công tin nhắn của tôi:
[Vừa tắm xong mới đeo, còn chưa kịp mặc quần áo ~]
[Chị dâu cục cưng thích mặc đồ hay không mặc đồ hơn?]
Ánh mắt lướt qua cái cách gọi kỳ quặc đó, tôi không nhịn mà đảo mắt.
“Thật xấu hổ.”
[Còn nữa, đừng gọi tôi là chị dâu cục cưng nữa.]
[Gọi nữa là xóa đấy!]
Tạ Kinh Từ im lặng.
Cuối cùng ta gửi một sticker hình chó nhỏ nằm lăn ra đất khóc lóc.
[Không gọi nữa không gọi nữa!]
[Tiểu Sơ Ngư đừng xóa nha!!]
10
Tháng đầu tiên sau khi sống một mình.
Công ty cho nghỉ lễ ngắn ngày, tôi đang loay hoay không biết đi đâu chơi.
Đột nhiên nhớ đến chàng người mẫu miệng ngọt Dụ Kỳ.
Tôi đang định đi ủng hộ công việc của cậu ta, thì phát hiện mình đã bị cậu ta xóa kết .
Tôi nhắn tin cho Dụ Kỳ, cậu ta trả lời tôi một cách thiếu kiên nhẫn:
[Chị, chị có biết trai chị đã tìm người sa thải tôi không? Chị đừng đến tìm tôi nữa không, tự sống cho tốt đi!]
Tôi: ?
Từ khi nào tôi có trai?
Điện thoại lúc này “ting” một tiếng.
Là tin nhắn của Tạ Bùi Trầm, ta rằng còn vài chiếc váy ngắn của tôi phơi trên ban công chưa lấy.
Tôi gõ chữ: [Anh vứt đi cũng .]
Đối phương trả lời ngay lập tức: [Nhưng đã ở trước cửa nhà em rồi.]
Đồng tử tôi co lại, ngón tay tôi vô thức gõ gõ lên bàn.
Lúc này, tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên.
Nụ trên mặt Tạ Bùi Trầm dịu dàng và ung dung: “Sơ Ngư, dạo này em sống tốt chứ?”
“Cũng .”
Anh ta là đến đưa quần áo cho tôi, sau khi đưa xong lại hoàn toàn không có ý định rời đi, mà cứ chuyện với tôi.
“Mẹ vẫn luôn rất thích em, tuần sau là sinh nhật bà ấy, em có thể đến nhà tổ để chúc mừng sinh nhật bà ấy không?”
Tôi gật đầu: “Được.”
“Vậy , đến lúc đó sẽ đến đón em.”
“Không cần đâu, tôi tự đến .”
Tạ Bùi Trầm vẫn kiên trì: “Để đón em cùng đi, tiện hơn.”
“Nhưng mà hoàn toàn không tiện đường mà.”
Mí mắt người đàn ông giật giật: “Không sao đâu.”
11
Chưa đến ngày tiệc sinh nhật, Tạ Bùi Trầm đã vội vàng gửi cho tôi một tin nhắn khác.
Anh ta rằng sau lần đến nhà tôi, chiếc đồng hồ mới mua của ta dường như đã bị mất…
Còn phiền tôi tìm xem có phải bị rơi ở nhà tôi không.
Ở góc ghế sofa bị che khuất bởi gối ôm, tôi tìm thấy chiếc đồng hồ Patek Philippe của Tạ Bùi Trầm.
Tôi cảm thấy thật cạn lời.
Một chiếc đồng hồ to như mà cũng có thể lặng lẽ rơi mất, cái cớ này thật vụng về.
Hơn nữa, ta cũng không phải là người không có tiền để mua cái mới.
Tôi bực bội cố trêu chọc ta:
[Không tìm thấy, đi chỗ khác tìm xem.]
[Không thể nào!]
Tạ Bùi Trầm tự biết mình suýt nữa thì lộ tẩy, ta nhanh chóng thu hồi tin nhắn.
Tôi nghĩ dù sao ngày mai cũng không đi , liền tự mình mang đồng hồ đến nhà họ Tạ.
Thực ra còn một lý do nữa là… tôi thấy mẹ của Tạ Kinh Từ đăng bài trên vòng bè.
Mẹ Tạ rất vui vẻ chia sẻ việc con trai út về nhà, còn cả một bàn đồ ăn ngon.
Thật lòng mà , tôi có chút nhớ Tạ Kinh Từ.
Khi ý nghĩ này xuất hiện, tôi hơi sững sờ.
Không phải chứ.
Tôi đây là nảy sinh cảm sau khi ngủ với ta sao?!
Không thể nào!
Nhất định là gần đây tôi quá rảnh rỗi.
Chỉ là cờ nghĩ đến một người không quan trọng thôi…
Trên đường đi hơi tắc đường.
Khi tôi đến nhà tổ của nhà họ Tạ thì đã là buổi chiều.
Người giúp việc nhà họ đã gặp tôi vài lần, thấy tôi đến bà ấy liền mỉm chỉ đường cho tôi.
Khi người giúp việc đưa tôi đến cầu thang, bà ấy nhỏ với tôi:
“Tầng ba là phòng của cậu cả và cậu hai. Phòng bên trái là của cậu cả, bên phải là của cậu hai.”
Tôi gật đầu ra hiệu đã hiểu.
Sau khi người giúp việc đi khuất.
Bước chân tôi dừng lại trước cửa phòng Tạ Kinh Từ.
Cánh cửa hé mở một khe hở nhỏ.
Tôi vào bên trong.
Không có ai.
Tay tôi như bị ma xui quỷ khiến đẩy cửa ra.
Tôi thầm xin lỗi trong lòng: Xin lỗi nhé Tạ Kinh Từ, tự tiện vào phòng mà chưa phép, mong đừng để ý!
Căn phòng rất rộng, thoáng qua rất đơn giản và gọn gàng.
Đột nhiên, ánh mắt tôi lướt qua một chỗ trên tủ đầu giường.
Trên đó có một xấp ảnh.
Sau khi cầm lên xem.
Tôi kinh ngạc lùi lại vài bước.
Nhân vật chính trong ảnh đều là tôi!
Có ảnh chụp chung với bè khi tôi tốt nghiệp cấp ba, còn có ảnh tôi phát biểu với tư cách là đại diện học sinh xuất sắc thời đại học.
Còn có ảnh…
Lúc đó Tạ Kinh Từ giả trai mình, tôi vì muốn “quyến rũ” ta, nên đã cố mặc váy ngắn mỏng manh.
Tôi đã gửi hơn chục bức ảnh đã chỉnh sửa cho Tạ Kinh Từ, còn kèm theo caption:
[Ưm… Anh thích màu hồng sao? Còn nữa, thấy em mặc màu hồng có đẹp không ~]
Hèn gì lúc đó Tạ Kinh Từ không trả lời tôi!
Hóa ra là bận in ảnh, vội quá… không rảnh trả lời tôi!
Mấy tấm ảnh váy ngắn này đều bị mòn đến mức có những vết xước mỏng!
Á á á á Tạ Kinh Từ tên biến thái này!!
Tôi vừa tức vừa xấu hổ.
Trong đầu không ngừng tưởng tượng cảnh Tạ Kinh Từ vuốt ve ảnh của tôi.
Tôi không nhận ra, phía sau có tiếng bước chân.
Giọng trầm thấp của người đàn ông vang lên từ phía sau tôi.
“Cục cưng, em đang xem gì ?”
12
“Á!”
Tôi bị dọa đến mức ngửa người ra sau.
Tạ Kinh Từ nhanh tay lẹ mắt đưa tay ra, ta ôm lấy tôi.
Đầu óc tôi trống rỗng trong giây lát.
Anh ta rút tấm ảnh trong tay tôi, lộ ra hàm răng trắng đều, khẽ một tiếng.
“Bị phát hiện rồi.”
Tôi hoàn hồn.
Tôi muốn vùng ra khỏi vòng tay của Tạ Kinh Từ, ta khỏe quá, tôi căn bản không thoát ra !
Tôi tức giận đến mức giọng run lên:
“Anh, dựa vào cái gì mà in ảnh của tôi! Ghê tởm quá!”
Tạ Kinh Từ nghiêm mặt :
“Em đừng có nghĩ lấy ảnh của em chuyện xấu xa gì đấy nhé?”
Tôi sững người.
Chẳng lẽ… không phải sao?
Là tôi quá lên rồi?
Tạ Kinh Từ bộ dạng ngây người của tôi, ta bỗng “phụt” một tiếng bật .
Bên tai tôi, ta chậm rãi : “Đúng rồi, chính là những gì cục cưng nghĩ đấy, dùng ảnh của em…”
Tôi vội vàng bịt miệng Tạ Kinh Từ lại.
Anh ta nhướn mày.
Nhìn chằm chằm vào mắt tôi, một cách phóng túng.
Môi khẽ đậy, thè lưỡi liếm một cái.
!!!
Anh ta đang gì đấy!
Tôi vội vàng buông tay, lau tay vào áo khoác của ta: “Ai cho phép hôn tay tôi hả?!”
Tạ Kinh Từ nhún nhún vai.
“Không có cách nào khác.”
“Tay của cục cưng thơm quá, thật sự không nhịn .”
Tôi xấu hổ muốn chết đi .
Hoàn toàn không thể chơi lại Tạ Kinh Từ!
Tạ Kinh Từ đặt đầu lên vai tôi, ta nghiêng đầu sang rồi ngậm lấy dái tai tôi.
Bắt đầu liếm mút khe khẽ.
Tôi thậm chí có thể nghe rõ tiếng nước bọt.
Rõ ràng đã với ta, dái tai là điểm nhạy cảm của tôi…
Vậy mà ta vẫn hôn!
Tôi không nhịn rên lên một tiếng.
Ánh mắt Tạ Kinh Từ càng thêm nóng bỏng:
“Cục cưng nhỏ tiếng thôi, trai đang ở phòng bên cạnh…”
“Nếu em muốn ấy nghe thấy thì cũng thôi.”
Bạn thấy sao?