“Em trai con sắp cưới, cần một căn nhà ở Bắc Kinh, các con bỏ ra 1 triệu 700 nghìn tệ.” Mẹ tôi bình thản tuyên bố. Chiếc bát trong tay tôi rơi xuống đất, vỡ tan tành, tim tôi cũng theo đó lạnh toát. Chồng tôi lập tức vớ lấy cái gạt tàn trên bàn ném mạnh vào tường, gào lên: “Nói mớ giữa ban ngày! Ai cho các người cái mặt đó hả?” Anh ấy chỉ thẳng vào mặt cha mẹ tôi, từng chữ rành rọt: “Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa, bây giờ, cút đi!” Cha mẹ tôi tức đến run rẩy, nhưng không nói thêm lời nào. Tuy nhiên trong đôi mắt họ, rõ ràng là oán hận cùng cực, như muốn kéo chúng tôi xuống vực sâu cùng chết.
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận
Bạn thấy sao?