Người Đàn Bà Không [...] – Chương 5

5

Dĩ nhiên Giang Kỳ không đi. Anh lấy tiền từ túi ra, đưa cho tôi:

“Giờ chỉ có bấy nhiêu, em… đừng khổ mình quá.”

Tôi , rồi số tiền, bỗng bật .

“Lâm Nguyệt biết không?”

Anh có vẻ khựng lại, rồi cau mày:

“Sao phải cho ấy?”

Tôi bước lên, khoé môi nhếch lên không có chút ấm áp:

“Bởi vì lúc đưa tiền cho tôi bây giờ, rất giống cái cách lén đưa tiền cho ta trước kia.”

Giang Kỳ mím môi.

Tôi tưởng sẽ nổi giận, chỉ đặt nhẹ số tiền lên giường:

“Em không phải muốn tích tiền sao? Tiền của vốn là của em, cứ để dành.”

Căn phòng bỗng rơi vào im lặng, không ai thêm gì.

Một lúc sau, tiếng gõ cửa gấp gáp vang lên, tan bầu không khí.

Giang Kỳ quay người ra mở cửa, thấy là ông chủ căng-tin ban ngày, trên tay đang để một túi than nhỏ trước cửa.

Thấy , ta cũng hơi ngạc nhiên:

“Ơ, trong nhà có khách à.”

Tôi vội cầm mấy tờ tiền đi ra:

“Anh ấy là chồng tôi, đến thăm tôi. Anh Trương, sao mang than đến mà không trước một tiếng.”

Ông Trương dĩ nhiên không chịu lấy tiền, liên tục xua tay:

“Chỗ này là than thừa khi trường chở hàng về, vốn dĩ tôi không mất tiền mua, sao lại lấy tiền của . Nhà chúng ta trước sau đều gần, tiện tay mang qua thôi, khách sáo quá đấy!”

Ngẩng đầu Giang Kỳ:

“Đây là chồng à?”

Tôi gật đầu.

Ánh mắt ông Trương hơi khó đoán:

“Vợ chồng có chuyện gì thì cứ thẳng ra, một mình ăn buôn bán vất vả lắm.”

Tôi không đáp, chỉ cố nhét tiền cho ông.

Ông Trương bất đắc dĩ, miễn cưỡng nhét vào túi mình, lúc đi còn lẩm bẩm:

“Lần sau tính tiền hàng tôi cộng vào! Chứ lợi dụng em thế này thì tôi thành người gì…”

Quay người lại, suýt nữa tôi va vào người đứng sau.

Giang Kỳ mặt mày khó chịu:

“Em với ông ta thân lắm à? Ông ta hay qua đây?”

Tôi biết ta đang nghĩ gì, giọng tôi cũng trở nên khó chịu:

“Anh có thể giúp Lâm Nguyệt, thì tôi cũng có thể nhận sự giúp đỡ của người khác. Lạ lắm sao?”

Anh ta mím môi, ánh mắt xa cách:

“Lâm Nguyệt không có chồng, một mình khó xoay sở. Còn em là phụ nữ có chồng, lại cố ý nhà ở bên ngoài, qua lại thân thiết với đàn ông khác… A Tinh, người ta em không đứng đắn, thật sự không muốn nghĩ về em theo cách đó.”

“Người ta? Không phải là Lâm Nguyệt sao. Nói xem, là cách nghĩ gì?”

Giang Kỳ quay đi:

“Em tự biết. A Tinh, khuyên em, vẫn nên sớm chuyển về.”

Tôi bật lạnh:

“Người ta giúp tôi xách túi đồ mà đã nghi ngờ quan hệ mờ ám. Thế còn ? Anh vì giúp Lâm Nguyệt mà đêm này qua đêm khác không về nhà, đến cả tiền thưởng cuối năm cũng đưa hết cho ta. Vậy quan hệ của hai người là gì?”

Giang Kỳ quát khẽ:

“Đủ rồi!”

Trên mặt thoáng chút bực bội:

“Nói cho cùng, vẫn là vì tiền! Anh thật không hiểu, ba năm qua có để em đói, để em rét bao giờ chưa? Vậy mà giờ vì tiền mà em bỏ cả nhà, đúng là chỉ biết chằm chằm vào tiền!”

“Đúng, tôi chỉ vào tiền. Nhưng là tiền tôi tự kiếm , chứ không phải tiền người khác ban phát cho.”

Tôi cầm cuộn tiền trên giường ném trả:

“Ngay bây giờ, lập tức, cầm tiền và rời khỏi nhà tôi.”

Giang Kỳ siết chặt cuộn tiền, các khớp tay trắng bệch:

“Nguyệt không sai, em y như dì em, thật không thể hiểu nổi.”

Cửa đóng lại, căn phòng lại rơi vào yên lặng.

Tôi thu mình trên giường, ngón tay luồn vào tóc, má lạnh ngắt.

Bị người mình từng sâu đậm mắng nhiếc, chẳng có gì đau hơn thế.

Tôi vốn không phải người tham tiền, chỉ là những gì Giang Kỳ đã khiến tôi mất hết cảm giác an toàn.

Giờ không việc, không tiền, con đường sau này biết đi thế nào?

Thật ra tôi vốn không có nhiều nhu cầu, không giống Lâm Nguyệt thích chưng diện.

Nếu một ngày nào đó có thật nhiều tiền, tôi cũng chỉ muốn gom đủ lộ phí rời khỏi đây, để không bao giờ phải thấy họ nữa.

Dì tôi từng , đời này nhất định phải đến Bắc Kinh một lần.

Dì bảo Bắc Kinh có Thiên An Môn, có quốc kỳ năm sao, có người từ khắp nơi đổ về, và có Vạn Lý Trường Thành ghi dấu nghìn năm lịch sử.

Nếu có cơ hội, nhất định phải đến xem, phải chạm vào một lần.

Đang miên man, nỗi buồn trong tôi dần vơi. Con người sống trên đời đâu thể chỉ có . Huống hồ người mình cũng có ngày chết đi, không thì cứ coi như Giang Kỳ đã chết là xong.

Tôi bất giác bật . Nếu Giang Kỳ biết tôi nghĩ , chắc ta tức điên.

Để nhanh chóng dành dụm, hôm cuối tháng tôi chỉ bán nửa buổi, rồi tranh thủ trước giờ nghỉ trưa đến căng-tin trường.

Không ngờ ông Trương lại ngạc nhiên:

“Tiền hàng chẳng phải tôi trả cho rồi sao?”

Tôi sững người ngay lúc đó.

“Cho tôi? Khi nào?”

Tim tôi chợt thót lại, không kìm mà nghi ngờ liệu ông ấy có định quỵt tiền không.

ĐỌC TIẾP: https://vivutruyen.net/nguoi-dan-ba-khong-the-hieu-noi/chuong-6

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...