1
Kết hôn với Cố Nghiêm, vị đoàn trưởng trẻ tuổi và tài giỏi nhất toàn quân khu suốt ba năm, trên người tôi lúc nào cũng thoang thoảng mùi thuốc sát trùng Lysol.
Anh bị chứng sạch sẽ đến mức ám ảnh.
Phòng ngủ của chúng tôi, ba năm nay, còn sạch hơn cả phòng phẫu thuật trong quân y viện.
Chúng tôi ngủ riêng.
Anh ngủ giường gỗ.
Tôi ngủ giường dây thép.
Chuyện vợ chồng, đừng tới, cứ như chuyện hoang đường.
Người ngoài thì ganh tị, nghĩ tôi lấy hùng, sống sung sướng.
Nhưng chỉ mình tôi biết, tôi lấy về không phải chồng mà là một vị Bồ Tát sống, phải cung phụng, kính cẩn… tuyệt đối không chạm vào.
Mãi cho đến khi ném thứ duy nhất mẹ để lại cho tôi–
Một chiếc lược gỗ hoàng dương–vào chậu than đang cháy.
Tôi mới quyết định: Không hầu hạ nữa!
Cái danh “vợ hùng” này, ai muốn thì tự mà lấy!
Mùi Lysol xộc thẳng vào mũi khiến tôi sững người, mồ hôi trên trán còn chưa khô, vừa từ nhà bếp trở về.
“Cố Nghiêm! Anh lại cái gì ?” Tim tôi đập thót, vội vàng ba bước thành hai lao thẳng vào phòng.
Người chồng oai hùng, chiến công đầy mình của tôi – Cố Nghiêm – đang đeo găng tay trắng, cầm bình xịt, tỉ mỉ phun thuốc sát khuẩn lên bàn trang điểm của tôi.
Vẻ nghiêm túc ấy cứ như đang tháo gỡ một quả bom hẹn giờ.
Mà bên chân , trong chiếc chậu sắt tráng men, lửa đang liếm dần lên một thứ màu vàng nhạt ấm áp.
Đó là chiếc lược gỗ mẹ để lại cho tôi!
“Dừng tay!” Tôi như con sư tử cái phát điên, lao tới, thò tay định giật ra khỏi lửa.
“Lâm Vãn!”
Cố Nghiêm nhanh như chớp tóm chặt cổ tay tôi, lực mạnh đến nỗi xương tay như sắp vỡ.
Lông mày nhíu chặt, ánh mắt vẫn là băng giá và xa cách suốt ba năm qua:
“Dơ rồi. Trên đó có bụi, có dầu, vi khuẩn sinh sôi.”
Giọng lạnh lẽo như tuyết đọng ngàn năm trên đỉnh núi, không chút nhiệt.
Tôi chiếc lược trong lửa dần cong lại, đen xì.
Tim như bị bàn tay nào đó bóp chặt, đau đến nghẹt thở.
Đó là vật mẹ trao cho tôi trước khi mất, vừa chải tóc vừa dặn để dành của hồi môn.
Ba năm qua, đã ném biết bao thứ của tôi – từ con búp bê vải quê mùa, đến chiếc gối thêu tay – tôi đều nhịn.
Nhưng cái lược này… là thứ cuối cùng tôi không thể để mất.
“Vi khuẩn? Cố Nghiêm, có phải trong mắt , tôi cũng là một con vi khuẩn khổng lồ?”
Tôi vùng mạnh, giật tay ra, đôi mắt đỏ hoe gắt gao .
Gương mặt tuấn tú của thoáng ngẩn ra, dường như không ngờ người vợ hiền lành ba năm nay lại dám lớn tiếng với mình.
Anh mím môi, không gì.
Nhưng ánh mắt … đã hết.
Trong mắt , vạn vật đều là ổ vi khuẩn.
Còn tôi – một người phụ nữ từ bùn đất nông thôn bước ra – không nghi ngờ gì chính là nguồn ô nhiễm lớn nhất.
Ba năm cưới nhau, không bao giờ để tôi chạm vào giường , không dùng chung một cái cốc, thậm chí đưa đồ cũng phải qua một lớp khăn tay.
Cả khu quân khu ai cũng biết đoàn trưởng Cố sạch sẽ.
Nhưng chẳng ai biết, vợ đến vạt áo của cũng không chạm nổi.
Tôi từng nghĩ, đủ nhiều thì sẽ thay đổi tất cả.
Tôi học theo , ngày nào cũng lau dọn nhà đến không còn hạt bụi, tập quen với mùi thuốc sát trùng, tập nín thở khi đến gần.
Tôi cứ nghĩ chỉ cần mình đủ cố gắng, đủ sạch sẽ, có một ngày sẽ như một người chồng bình thường, ôm tôi một cái.
Nhưng tôi đã lầm.
Nhà sạch bóng đến soi gương, vẫn chê chổi quét nhà của tôi rụng lông.
Bát đũa tôi tráng ba lần nước sôi, vẫn phải lau lại bằng cồn.
Hôm nay đốt lược của mẹ tôi.
Ngày mai, có khi sẽ đem chính tôi đặt lên lửa, “khử trùng” cho sạch?
Một nỗi đau và phẫn nộ dâng lên, cuốn trôi hết lý trí.
“Cố đoàn trưởng, ngày tháng này không sống nổi nữa.”
Tôi hít sâu, dồn hết sức để giữ giọng bình tĩnh, từng chữ như dao cắt:
“Chúng ta ly hôn đi.”
Không khí đóng băng ngay lập tức.
Khuôn mặt băng sơn ngàn năm không đổi của Cố Nghiêm, lần đầu tiên xuất hiện vết nứt.
Anh kinh ngạc tôi, như đang một người xa lạ từ trên trời rơi xuống.
“Em gì?”
“Tôi , ly hôn.”
Tôi nhấn từng chữ, chỉ vào chiếc giường sắt lạnh lẽo phân ra riêng cho tôi:
“Cái giường này, tôi ngủ ba năm, còn khó hơn cả goá bụa.
Cố Nghiêm, người cần không phải vợ, mà là một y tá mặc áo blouse trắng, hoặc một bà quản gia vô cảm.
Còn tôi, Lâm Vãn, không nữa!”
Nói xong, tôi quay người đi thẳng, một giây cũng không muốn ở lại cái nơi lạnh lẽo như hầm băng này.
Ngay khi tay tôi chạm vào tay nắm cửa, phía sau vang lên giọng – khàn đục, kìm nén một cảm dữ dội nào đó.
“Lâm Vãn, em dám bước ra khỏi cánh cửa này thử xem!”
Bạn thấy sao?