4
“Chỉ cần em chịu bán nhà, nửa đời còn lại sẽ trâu ngựa báo đáp em!”
Tôi khuôn mặt giả dối đến cực điểm của ta, cùng cơ thể tàn tật kia.
Tình cảm cuối cùng còn sót lại trong tôi cũng hóa thành tro bụi.
Tôi bật .
Cười đến bi thương.
Tôi đỡ ta dậy, nhẹ nhàng giúp lau đi những giọt nước mắt giả tạo trên mặt.
“Được, em sẽ bán.”
Tôi nhẹ giọng .
“Anh đưa sổ đỏ cho em đi.”
Đôi mắt Vương Vĩ lập tức sáng bừng.
Anh ta không ngờ tôi lại đồng ý dễ dàng đến thế.
Anh ta phấn khích lấy từ trong túi ra sẵn sàng một bản sổ đỏ, nhét vào tay tôi.
“Vợ à, em đúng là người vợ tốt nhất của !”
“Đợi khi mẹ khỏe lại, nhất định sẽ đối xử với em gấp bội!”
Tôi nhận lấy sổ đỏ, đầu ngón tay lạnh buốt.
Căn nhà này là tâm huyết cả đời của cha mẹ tôi, là con đường lui cuối cùng của tôi.
Vậy mà ta cũng dám dòm ngó.
“Anh cứ về trước đi, em tìm môi giới rồi sẽ liên hệ.”
Tôi tiễn ta rời đi.
Anh ta cảm ơn rối rít, bước chân nhẹ nhàng như thể vừa vớ của trời.
Tôi bóng lưng ta, ánh mắt lạnh như băng.
Vương Vĩ, ngày tốt của … kết thúc rồi.
Tôi không liên hệ môi giới.
Việc đầu tiên tôi là liên hệ với bác sĩ Trương – người từng phẫu thuật cho Vương Vĩ.
Tôi phải nhờ học ở bệnh viện mới xin số điện thoại riêng của ông ấy.
Qua điện thoại, tôi báo rõ thân phận, và thẳng cầu của mình.
“Bác sĩ Trương, tôi nghi ngờ việc chồng tôi – Vương Vĩ – hiến thận có điều mờ ám.”
“Tôi cần toàn bộ bản sao giấy tờ y tế và hồ sơ thẩm định đạo đức liên quan đến việc ta ‘tự nguyện hiến tạng’.”
Bác sĩ Trương có vẻ khó xử.
“Bà Vương, chuyện này liên quan đến quyền riêng tư bệnh nhân, theo quy định chúng tôi không thể cung cấp.”
Tôi không bỏ cuộc.
“Bác sĩ Trương, tôi hiểu rõ việc hiến tạng từ người còn sống đòi hỏi quy trình thẩm định đạo đức vô cùng nghiêm ngặt, vì việc Vương Vĩ không phải thân nhân trực hệ của người nhận mà vẫn duyệt đã là điểm nghi vấn rất lớn.”
“Tôi nghi ngờ phía sau không chỉ có hành vi giả mạo giấy tờ quan hệ thân nhân mà còn có sự tắc trách nghiêm trọng trong khâu thẩm định của bệnh viện, thậm chí là buôn bán nội tạng bất hợp pháp.”
“Nếu chuyện này bị phanh phui, danh tiếng của cả ông lẫn bệnh viện chắc chắn sẽ bị tổn nghiêm trọng.”
Đầu dây bên kia im lặng.
Tôi biết mình đã đánh trúng điểm yếu.
Không có bác sĩ hay bệnh viện nào lại muốn dây dưa đến ba chữ “buôn bán nội tạng”.
Nửa tiếng sau, bác sĩ Trương gọi lại.
“Bà Vương, chiều nay bà đến văn phòng tôi một chuyến.”
Tôi đã lấy tất cả những gì mình cần.
Giấy đồng ý “hiến tạng tự nguyện, không bồi hoàn” với chữ ký rõ ràng, đen trắng rành mạch.
Bản ghi chép thẩm định đạo đức ghi rõ “không có quan hệ huyết thống với bệnh nhân”.
Và một bản sao sổ hộ khẩu giả do Lưu Nguyệt , khẳng định Vương Vĩ là cha ruột của Vương An Nhiên.
Chứng cứ rành rành.
Bước thứ hai, tôi đến công ty của Vương Vĩ.
Công ty thiết kế Tinh Thần.
Công ty này do tôi và Vương Vĩ cùng sáng lập.
Tôi đã đồng hành cùng ta từ một xưởng nhỏ ba người, đến khi có quy mô hơn tám mươi nhân viên như bây giờ.
Sau đó vì chăm lo cho gia đình, tôi mới lui về tuyến sau.
Tổng giám đốc công ty họ Trần, là chung của tôi và Vương Vĩ.
Tôi đi thẳng vào văn phòng Trần, ném một xấp giấy gồm sao kê ngân hàng và giấy vay nợ lên bàn.
“Anh Trần, em cần giúp em một việc.”
Anh Trần tôi, hơi ngạc nhiên.
“Em dâu, chuyện gì ?”
“Vương Vĩ lấy cớ mẹ bị bệnh nặng, nhiều lần ứng trước lương trong công ty, còn vay cá nhân ít nhất hai trăm nghìn.”
Tôi chỉ vào đống giấy tờ.
“Số tiền này, không có một đồng nào dùng cho mẹ ta cả.”
Bạn thấy sao?