Sau khi Lục Cảnh Hoài mất trí nhớ, hắn cưới người khác. Hai năm sau mới quan phủ tìm thấy.
Ta đến đón, hắn lại che chở nữ tử kia, hung hăng quát ta:
“Doanh Doanh là ân nhân cứu m ,ạng của ta, chúng ta đã thành thân từ lâu rồi.”
“Dẫu nàng và ta từng có hôn ước trước, cũng chỉ có thể thiếp.”
“Nếu nàng không chịu, ta liền không về nữa!”
Ta nhướng mày, kinh ngạc đáp:
“Tùy ngươi thôi.”
Thái độ hờ hững của ta khiến Lục Cảnh Hoài khó chịu vô cùng.
Hắn níu lấy tay ta, mắt bừng lửa giận:
“Ngươi không ghen sao?”
Dĩ nhiên là ta không ghen.
Bởi vì hôn ước giữa ta và hắn … đã giải trừ từ hai năm trước.
Hiện tại ta là tẩu tẩu của hắn.
1
Phủ Yên An hầu chỉ có một dòng độc đinh là Lục Cảnh Hoài. Từ sau khi hắn mất tích, đại phu nhân vì thương nhớ mà ăn chẳng vô, ngủ chẳng yên, ngày đêm niệm Phật cầu an.
Mãi đến nửa tháng trước, mới có tin từ huyện Đình Lan báo về.
Nguyên lai năm xưa hắn ngã xuống vực, mất đi ký ức, một nông nữ cứu sống rồi lưu lại trên núi. Gần đây núi lớn mưa to, lũ quét cùng đất đá sạt lở chôn lấp thôn xóm. Cả nhà họ chẳng còn chốn dung thân, đành dắt díu xuống thành kiếm sống, mới bị quan sai tinh mắt nhận ra thân phận của hắn.
Từ một dân lưu lạc phút chốc hóa thế tử, Lục Cảnh Hoài tất nhiên mừng rỡ xen lẫn bàng hoàng.
Khi ta đến gặp hắn nơi ngoại thành, hắn đang hỏi tiểu tư do hầu phủ phái tới xem khi nào có thể đưa bọn họ hồi phủ.
“Doanh Doanh đang mang thai, đường xá xóc nảy không thể chịu . Ngươi tìm một nha hoàn h ,ầu h ,ạ nàng, tuyệt đối không để xảy ra sai sót gì.”
Lục Cảnh Hoài thần sắc cao ngạo, khi nhắc đến Tống Doanh Doanh, trong mắt còn thoáng qua vài phần nhu .
Tiểu tư thấy thế, bèn do dự lên tiếng:
“Việc đại gia thành thân… phủ bên kia vẫn chưa hay biết. Không rõ đại gia định sắp xếp thân phận gì cho vị nương Doanh Doanh này?”
Lục Cảnh Hoài nhướn mày, dường như không hiểu sao lại hỏi chuyện ng ,u x ,uẩn như thế.
“Nàng đã thành thân với ta, tất nhiên là chính thê, còn có thể là ai?”
Tiểu tư gượng:
“Đại gia mất trí, e rằng quên mất, nương họ Lưu vẫn đang chờ ngài nơi phủ.”
Lưu nương mà hắn nhắc đến, chính là Lưu Tinh Tinh, thanh mai trúc mã của Lục Cảnh Hoài, cảm thâm hậu từ thuở nhỏ.
Ta lặng lẽ quan sát vẻ mặt Lục Cảnh Hoài, thấy hắn cau mày, có vẻ chẳng còn nhớ Lưu Tinh Tinh là ai.
“Chẳng có Lưu nương nào cả, trong lòng ta chỉ có Doanh Doanh.”
Lời vừa dứt, ánh mắt hắn rơi trúng ta.
Tiểu tư bên cạnh cũng quay đầu theo bản năng, buột miệng gọi:
“Tiểu thư Dụ…”
Ta nay đã xuất giá, tiểu tư trong hầu phủ vẫn chưa quen miệng đổi cách xưng hô.
Lục Cảnh Hoài ta, thoáng ngây người, thì thầm như sực nhớ ra:
“…Lưu Nam Dụ?”
Ta không ngờ hắn còn nhớ tên ta, khẽ gật đầu.
Lục Cảnh Hoài sực tỉnh, khóe môi kéo lên nụ nhạt đầy trào phúng:
“Ngươi đến thật nhanh.”
Dù mất trí nhớ, thái độ của hắn đối với ta vẫn chẳng chút khách khí.
Ta dời mắt, lạnh nhạt đáp:
“Đại phu nhân nhờ ta đến thăm ngươi.”
Huyện Đình Lan cách kinh thành khá xa, lại gần phủ họ Kiều nơi ta ở hiện nay, nên khi hầu phủ phái người đến xác minh, đại phu nhân cũng gửi cho ta một bức thư, nhờ ta chăm sóc hắn.
Ta vốn không muốn dính dáng đến Lục Cảnh Hoài nữa, nghĩ đến ơn nghĩa của đại phu nhân, lại chẳng đành lòng ngơ.
Năm xưa cha mẹ ta qua đời, ta lên kinh nương nhờ họ hàng bên ngoại, chính là đại phu nhân đích thân đón ta về, nuôi dưỡng suốt ba năm.
Dù giữa ta và Lục Cảnh Hoài đã từng trở mặt, cũng không thể quên nghĩa ân kia.
Ta hít sâu, phớt lờ thái độ của hắn, bình thản hỏi:
“Đồ đạc ngươi đã thu dọn xong chưa? Xe ngựa của hầu phủ sẽ đến trong ba ngày nữa, khi ấy sẽ đưa ngươi hồi kinh.”
Lục Cảnh Hoài xoay người ngồi xuống ghế, giọng điệu cao ngạo:
“Thu dọn cả rồi. Nhưng ta phải rõ trước.”
“Bất kể giữa ta và ngươi từng có gì, từ nay về sau, ta chỉ nhận Doanh Doanh là thê tử.”
“Tuỳ ngươi.”
Giữa ta và hắn đã chẳng còn gì. Hắn cưới Tống Doanh Doanh hay Lưu Tinh Tinh, đều là chuyện của hắn.
“Ngươi còn gì muốn nữa không?”
“Còn…” thấy sắc mặt ta không thay đổi, Lục Cảnh Hoài ngược lại có chút bất ngờ.
Hắn còn đang định thêm gì đó, chợt một giọng nữ mảnh mai vang lên:
“Thiếp… có quấy rầy hai người ôn chuyện xưa rồi chăng?”
2
Tống Doanh Doanh bưng chén trà, đứng cách đó không xa.
Nàng bụng hơi nhô cao, Lục Cảnh Hoài sắc mặt lập tức thay đổi:
“Doanh Doanh, sao nàng lại ra đây? Ta không bảo nàng nghỉ ngơi cho tốt sao?”
“Việc bưng trà rót nước, để hạ nhân là . Huống hồ, cũng chẳng phải khách quý gì.”
Lục Cảnh Hoài liếc ta một cái, đỡ Tống Doanh Doanh ngồi xuống.
Tống Doanh Doanh ngọt ngào:
“Tướng công, thiếp đâu có yếu ớt đến , là chàng lo lắng quá thôi.”
Nàng đích thân đưa một chén trà đến trước mặt ta, giọng dịu dàng:
“Vị này là Lưu tỷ tỷ mà họ đến ư? Muội xin ra mắt tỷ tỷ.”
Bạn thấy sao?