Chương 5
Rõ ràng ta chưa gì, mà tội danh đã định sẵn trên đầu ta.
Sắc mặt hoàng thượng cũng lộ ra đôi phần dao ,
Khiến ta càng giống một kẻ độc ác chia uyên rẽ thúy.
Ta khẽ mỉm hành lễ:
“Hoàng thượng, đại hoàng tử cùng Sở nương ý thâm sâu, thần nữ nguyện ý tác thành cho đôi uyên ương này.”
đ/o,c full tại Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong sự ủng hộ từ các
Tiêu Lâm Diên hơi nhướng mày, dường như ngạc nhiên vì ta rộng lượng như thế.
Kiếp trước, ta từng không ít lần cãi vã với hắn chỉ vì Sở Ninh Ninh.
Vì quá hắn, trong mắt không dung nổi một hạt cát.
Nhưng lần này, ta nhất định sẽ hoàn thành tâm nguyện của đôi phu phụ khổ mệnh ấy.
Cúi đầu tâm cổ, thấy rìa của nó đang dần chuyển sang màu đen.
Ta tiếp tục lên tiếng:
“Nhưng việc đại hoàng tử muốn cưới ai, vốn dĩ cũng đâu có liên…”
Chưa kịp hết câu, giọng điệu yếu ớt mềm mỏng của Sở Ninh Ninh đã chen ngang:
“Điện hạ… đầu nô tỳ đau quá… như kim châm khắp óc… khó chịu lắm…”
Tiêu Lâm Diên lập tức lo lắng ôm lấy nàng, vội vã rời khỏi đại điện.
Thậm chí sốt sắng đến mức quên cả cáo lui với hoàng thượng.
Trái tim ta khẽ nhói.
Quả nhiên, trong lòng hắn, Sở Ninh Ninh quan trọng hơn tất thảy.
Chỉ là… không biết trong lòng Sở Ninh Ninh, hắn có đáng giá như thế hay không?
Kiếp trước, Sở Ninh Ninh không cùng ta vào Đông cung.
Khi Tiêu Lâm Diên vì tương tư mà sinh bệnh, nàng lại vọng tưởng trèo lên long sàng,
ý đồ thay thế hoàng hậu.
Sau khi bị phát hiện, nàng bị hoàng hậu bí mật xử lý, ném vào loạn táng cương.
Chỉ là… Tiêu Lâm Diên không hề hay biết, hắn đem cái chết của nàng đổ hết lên đầu ta.
Hoàn hồn lại, ta trình tâm cổ giờ đã chuyển hẳn sang màu đen lên trước mặt hoàng thượng.
“Hoàng thượng, tâm cổ chuyển đen hoàn toàn, điều đó chứng minh người này lòng dạ hiểm độc, bạo ngược tàn nhẫn, tuyệt đối không phải ứng cử thích hợp cho ngôi vị Thái tử.”
Hoàng hậu tức giận, nghiến răng quát lên:
“Vô lễ! Sao có thể như ! Diên nhi sao có thể là kẻ như chứ? Nhất định là ngươi mang lòng oán hận nên cố trả thù Diên nhi! Hoàng thượng, thuật cổ tà dị này há lại đáng tin?”
Nhưng hoàng thượng không đáp lời bà, chỉ trầm tư, trong mắt hiện lên hoài nghi:
“Giờ tất cả hoàng tử đều đã nhỏ máu, tâm cổ lại không lựa chọn ai… Chẳng lẽ giang sơn của trẫm lại vô người kế thừa?”
Ta khẽ lắc đầu, nhẹ giọng đáp:
“Không, vẫn còn một vị hoàng tử.”
Chương 6
Tới trước ngôi chùa vắng, ta đẩy cánh cửa gỗ sau hậu viện, nơi hẻo lánh nhất.
Trước mắt là một tấm lưng cao lớn, thẳng tắp.
Chính là tấm lưng ta từng thấy khi nhắm mắt xuôi tay ở kiếp trước, không sai khác chút nào.
Chỉ là hiện tại người ấy sạch sẽ như tuyết, không nhuốm máu tanh.
“Hàn Nguyệt, ta tới trễ rồi… xin lỗi.”
“Đừng rời khỏi ta nữa không… từ nay, sẽ không ai dám tổn thương nàng.”
Kiếp trước, giọt lệ nóng bỏng của người rơi trên khuôn mặt lạnh băng của ta.
Lúc đó ta mới biết, người vốn một lòng hướng Phật ấy, đã vì ta mà nhuộm đỏ đôi mắt.
Nước mắt không kìm mà trào ra, giọng ta nghẹn ngào:
“Ta đến rồi… lấy ta không?”
Bàn tay đang lần chuỗi Phật châu của chàng khựng lại, hơi thở dồn dập.
Sợi chỉ nối hạt bất chợt đứt đoạn, Phật châu rơi vãi khắp sàn.
Ta khẽ nở nụ .
Đáp án, đã quá rõ ràng.
Khi bước ra khỏi hậu viện, đi ngang đại điện, ta thấy Tiêu Lâm Diên đang quỳ trên đệm, thành kính khấn vái.
“Nguyện Phật tổ phù hộ cho Ninh Ninh cả đời an ổn, không bệnh không khổ, mọi mong cầu đều như ý.”
Kiếp trước, khi mẫu thân ta trọng bệnh, ta từng cầu Phật vì bà.
Tiêu Lâm Diên lại khinh:
“Thế gian gì có Phật, toàn là thứ lừa gạt loại ngu muội như ngươi.”
Vậy mà giờ đây, để khiến Sở Ninh Ninh vui lòng, hắn cam tâm “kẻ ngu muội” trong mắt mình.
Ta nhắm mắt lại, âm thầm cầu nguyện:
Chỉ mong kiếp này ta và Tiêu Lâm Diên đoạn tuyệt sạch sẽ,
Tộc nhân ta bình an, hạnh phúc.
Vừa mở mắt liền chạm ngay ánh giễu cợt của Tiêu Lâm Diên.
Chương 7
“Ngươi lại bám đến đây gì?”
“Nam Hàn Nguyệt, đừng tưởng ngươi nhường bước trước mặt phụ hoàng là có thể lấy lòng ta. Vị trí Thái tử phi vốn nên thuộc về Ninh Ninh. Tương lai ngươi bước vào Đông cung, ngoan ngoãn giữ phận, hầu hạ Ninh Ninh thật tốt thì ta sẽ không khó. Còn nếu không…”
Giọng hắn đầy đe dọa, lời từng chữ như dao cắt.
Kiếp trước, ta từng theo hắn chinh chiến sa trường, không tiếc tính mạng mà thi triển cấm thuật của Miêu Cương, giúp hắn đại thắng.
Ngày khải hoàn trở về, ta thay hắn đỡ một mũi tên lén của địch nhân.
Mũi tên ấy xuyên ngực ta, chỉ cách tim một tấc.
Thế khi hay tin Sở Ninh Ninh bị hoàng hậu bí mật xử lý, ném vào loạn táng cương,
Tiêu Lâm Diên lập tức chém đứt tay chân ta, móc lưỡi ta ra, biến ta thành một con rối sống để hắn hành hạ hằng ngày.
“Ngươi đúng là độc ác vô song! Nhân lúc xuất chinh lại sai người chết Ninh Ninh! Ngươi tưởng vì theo ta xuất chinh là ta sẽ tha thứ cho ngươi sao?”
“Ta sẽ khiến ngươi ngày ngày chịu khổ vì nàng, khiến cả Miêu Cương chôn cùng nàng!”
Chuyện đó hoàn toàn không liên quan gì đến ta, hắn lại khăng khăng đổ tội lên đầu ta.
Cả tộc Miêu Cương đã lần lượt ngã xuống ngay trước mắt ta.
Móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, ta hít một hơi sâu, dứt khoát cắt lời hắn:
“Điện hạ lo xa quá rồi, người ta muốn gả… không phải là ngài.”
Bạn thấy sao?