Người Em Họ Mất [...] – Chương 8

8

Tắm rửa xong, chuẩn bị đi ngủ, tôi lại nhận tin nhắn mới.

Là một khách hàng cùng làng từng mua hàng của tôi gửi đến:

“Tiểu Mai, bà nội bị đột quỵ, đã người trong làng đưa vào bệnh viện.”

Cũng thật buồn , bà lại tôi và thằng em họ là “cốt nhục liền gân”, sao lại nỡ giận dỗi để nó mất mấy ngón tay cơ chứ!

“Tiểu Vĩ mất ngón tay, sau này kiếm vợ sẽ khó lắm! Con là chị thì phải chịu trách nhiệm.”

“Ngôi nhà ở thành phố của con…”

Lại muốn nhắm vào nhà tôi, tôi lạnh giọng cắt ngang

“Bà nội, bà lú rồi à? Tôi đâu phải bố mẹ nó, dựa vào cái gì mà bắt tôi chịu trách nhiệm cho mấy trò mất dạy của nó?”

Triệu Vĩ khoanh tay, hất cằm:

“Chỉ cần tôi là em trai chị, thì chị giúp em trai là đạo lý từ xưa đến nay!”

“Vốn dĩ chị là đứa bố mẹ không cần, bà nuôi, coi như hưởng lợi từ tôi.”

“Ân này chị phải trả chứ!”

Tôi đã quen với sự trơ trẽn của hắn, giờ miễn dịch luôn rồi.

Tôi khẩy:

“Triệu Vĩ, theo lý lẽ đó thì hồi nhỏ tôi trông mày cho mẹ mày, cho mày ăn, giặt đồ cho mày, mày cũng mắc nợ tôi đấy!”

“Nếu muốn tôi chịu trách nhiệm, quỳ xuống gọi tôi một tiếng ‘mẹ’, tôi sẽ cân nhắc.”

“Triệu Tiểu Mai, tao C mày!” — hắn văng tục rồi vung nắm lao tới.

Bà nội hoảng hốt đập tay xuống giường:

“Tiểu Mai, sao con ăn chẳng chịu nhường nhịn gì !”

Bị chửi là tôi, sắp bị đánh cũng là tôi, mà bà vẫn trách tôi?

Trong lòng tôi đã chẳng còn cảm giác đau nữa.

Tôi lùi lại một bước, có người đưa tay chắn cú của Triệu Vĩ.

Hắn kêu “á” một tiếng đau đớn.

Bà nội bật khóc van xin:

“Đừng! Đừng đánh cháu trai cưng của tôi!”

Một nam fan của tôi tung cú đá hất văng Triệu Vĩ ra xa.

Nữ fan đi cùng lập tức thay tôi mắng bà nội:

“Cháu trai là báu vật, cháu thì như cỏ rác à!”

“Vừa muốn chiếm nhà của Tiểu Mai, vừa muốn cướp tài khoản, bà nội như bà đúng là độc ác!”

“Tiểu Mai mềm lòng mới để các người bắt nạt hết lần này đến lần khác.”

“Nhưng giờ ấy có bọn tôi ở đây, lũ hút máu như các người đừng hòng bắt nạt nữa!”

Nam fan đứng trước mặt tôi, chân thành :

“Tiểu Mai, nếu em muốn tiếp tục quay video, nhà có thể cho em dùng.”

“Ông bà rất thích xem video của em, còn hay ước gì em là cháu của họ.”

“Yên tâm, sẽ không ai dám tranh tài khoản với em đâu. Triệu Vĩ mà dám phiền, gặp một lần đánh một lần!”

Tôi còn chưa kịp đáp thì Triệu Vĩ lồm cồm bò dậy, đầy ẩn ý:

“Tôi hiểu rồi, thích chị tôi đúng không?”

Rồi hắn tiếp:

“Một triệu, tôi đồng ý cho chị tôi lấy !”

“Hai triệu, cắt đứt quan hệ chị em với Triệu Tiểu Mai!”

“Ba triệu, từ nay bà tôi không cần chị ấy chăm nữa!”

“Đánh tôi thì không giải quyết gì, phải đưa tiền!”

Hắn trơ trẽn dùng bàn tay còn lành xoa ngón tay cái, ánh mắt tràn đầy tham lam.

Nữ fan không nhịn nổi, văng tục:

“Mẹ nó! Chưa từng thấy ai mất mặt đến !”

Bà nội cau mày:

“Cô kia, ! Cháu trai tôi là hiếu thảo, nghĩ đến bà mới đòi tiền.”

Triệu Vĩ hùa theo:

“Tất nhiên rồi bà ạ, lần này bà bị đột quỵ cũng may có cháu đưa vào viện kịp thời…”

Hắn cố nhận công về mình, tôi đã bật sẵn bản ghi âm:

“‘Mày đi, cứu hay không cứu! Không cứu thì bà chết!’ — ‘Triệu Tiểu Mai, mày lằng nhằng đủ chưa! Không chuyển tiền thì bà chết, tao cho mày khóc không có chỗ chôn!'”

Bà nội sững sờ Triệu Vĩ, khó tin đây lại là cháu ruột mình ra.

Tôi cất điện thoại, xách túi rời khỏi phòng bệnh — đây là lần cuối tôi quan tâm bà.

Từ chối lời đề nghị giúp đỡ của nam fan, tôi trở lại thành phố, chặn hết liên lạc với bà và cả nhà Triệu Vĩ.

Lần tiếp theo nghe tin về họ là khi nam fan Triệu Vĩ đến đồn công an tố cáo nhà ấy giấu người, đòi khám xét.

Không tìm thấy tôi, hắn lại cầu công an truy tìm tung tích tôi.

Do hắn khét tiếng lưu manh ở địa phương, công an từ chối tiếp nhận đơn vô lý đó.

Bà nội bị cả nhà hắn ném trước cửa nhà nam fan, rằng đã là “cháu rể” thì phải hiếu kính.

Tôi vốn không muốn quan tâm, không ngờ cả nhà Triệu Vĩ đều là đồ vô lại.

Tôi đành chuyển tiền cho nam fan, nhờ đưa bà vào viện dưỡng lão.

Cho đến khi bà qua đời, tôi cũng không đến bà lần cuối.

Tang lễ của bà, tôi dịch vụ trọn gói lo liệu.

Rời xa mạng xã hội, tránh xa những người và chuyện phiền lòng, cuộc sống tự do và bình yên hiện tại khiến tôi có thể buông bỏ hết quá khứ.

【Hết】

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...