Trên gương mặt nghiêm túc của Giang Dục Bạch xuất hiện một vết rạn:
“Lục Sinh, chỉ vì một tai nạn mà em muốn rời bỏ đội múa lân do chúng ta cùng lập nên sao?”
Anh ta đương nhiên biết tôi đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết, từ lúc tôi bị thương đến giờ, chưa từng một câu quan tâm.
Kể cả khi tôi thật sự bị liệt.
Tôi thu lại vẻ tiếc nuối, mỉm : “Đúng , chỉ vì thế thôi.”
“Chân tôi không cử nữa, ở lại đội múa lân cũng chẳng có ích gì, đúng không?”
Giang Dục Bạch nhíu mày, giọng vẫn lạnh lùng:
“Em đừng tự hạ thấp mình, em vẫn có thể huấn luyện tác cho đội mà.”
Tôi nhấp một ngụm trà, nuốt xuống vị đắng trong cổ họng.
“Thôi khỏi, không có tôi thì còn sư muội giỏi giang của mà.”
Sắc mặt Giang Dục Bạch khựng lại.
Phải, nếu hôm đó ta không cố sức giới thiệu ta, tôi sao có thể cho Triệu Thi Vãn cơ hội đuôi lân, và sao có thể ngã gãy chân?
Tôi quay mặt đi, tiếp lời: “À, buổi biểu diễn sắp tới, các người tự lo nhé.”
Thấy tôi quyết liệt như , Giang Dục Bạch có vẻ khó chịu:
“Lục Sinh, đừng bướng bỉnh, em tưởng đội không có em thì không sao?”
Triệu Thi Vãn nắm tay ta, mắt đỏ hoe:
“Đừng cãi nhau nữa, là lỗi của em, là em không đỡ vững chị, mới khiến chị ấy ngã…”
Vài nam đồng đội thấy thì xót xa, vội vàng hùa theo:
“Ê, sư huynh từng rồi mà, Thi Vãn là người thừa kế di sản phi vật thể môn múa lân, giỏi lắm!”
“Đúng đó, Lục Sinh thì là cái gì, Thi Vãn, bọn ủng hộ em đội trưởng mới!”
Nghe , vẻ vui mừng trên mặt Triệu Thi Vãn dần hiện rõ, lại giả bộ ngượng ngùng liếc Giang Dục Bạch:
“Không đâu, em không đảm đương nổi…”
Giang Dục Bạch đặt tay lên vai ta, nghiêm túc:
“Thi Vãn, tin em, em tuyệt đối không thua kém Lục Sinh.”
Vài câu tâng bốc xen chê bai, Triệu Thi Vãn miễn cưỡng nhận lời.
Tôi nằm trên giường bệnh, không bỏ sót ánh đắc ý và thách thức trong mắt ta.
Sau khi bọn họ rời đi, cùng phòng tôi nghe tin liền chạy đến.
“Lục Sinh, sao cậu lại rút khỏi đội múa lân, còn để Triệu Thi Vãn giành vị trí!”
“Còn Giang Dục Bạch nữa, sao mắt ta mù thế!”
Tôi không trả lời, giả vờ thản nhiên bóc một viên kẹo, bỏ vào miệng.
Vị ngọt nhạt lan trên đầu lưỡi, không át vị chát trong miệng.
Tôi và Giang Dục Bạch là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đến lớn học chung một trường, kể cả đại học.
Do ảnh hưởng không khí ở làng, chúng tôi cùng thích múa lân.
Nhưng so với những tác khó, tôi hơn tinh thần của múa lân.
Tự tin, bền bỉ, như cảm giữa chúng tôi vốn luôn vững chắc.
Nhưng vào một ngày bình thường, câu chuyện giữa tôi và Giang Dục Bạch bắt đầu có thêm một cái tên – Triệu Thi Vãn.
Giang Dục Bạch vốn lạnh lùng, nghiêm túc, mà mỗi lần nhắc đến ta, khóe mắt lại cong lên.
Không biết từ bao giờ, trong lòng ta đã có thêm một người khác.
Thì ra, cảm thanh mai trúc mã cũng không phải không thể vỡ.
Kẹo tan hết trong miệng, kèm theo chút ký ức cũng tan biến.
Tôi khép mắt lại, : “Thôi, tôi cũng khá mong chờ buổi biểu diễn của họ.”
Buổi diễn này, lãnh đạo sẽ đến thị trấn, vô cùng trọng thể, nhà trường đã dặn dò tôi phải biểu diễn thật tốt để mang vinh quang về cho trường.
Nhưng Giang Dục Bạch dường như đã quên mất.
Cả đội múa lân, chỉ có tôi nhảy qua cọc gỗ cao năm mét.
Cùng lúc đó, điện thoại tôi vang lên một tin nhắn:
【Đội trưởng Lục, hẹn hôm nào qua đội bọn tôi tập duyệt nhé~】
Tôi cử mấy ngón chân vừa mới hồi lại chút cảm giác, trả lời:
【Chân đau, đợi hai hôm.】
Nghĩ một lúc, tôi lại gõ thêm một dòng:
【Giúp tôi tra thông tin Triệu Thi Vãn.】
Vài ngày sau, tôi xuất viện.
Để tránh việc Triệu Thi Vãn và đám người kia lại tìm tới quấy rầy, tôi cố ngồi xe lăn.
Dưới ký túc xá, Giang Dục Bạch đã chờ từ lâu.
Anh ta như chẳng có chuyện gì, nhận lấy tay đẩy xe:
“Lục Sinh, đừng buồn quá, đôi chân em liệt vì múa lân – thứ em nhất – cũng coi như tận dụng hết giá trị rồi.”
Tận dụng hết giá trị?
Tôi bật khổ, chỉ thấy lạnh buốt trong lòng.
Bạn thấy sao?