Những lời này, vốn là ông nội trong làng – người đã dạy chúng tôi múa lân từ bé – từng .
“Giang Dục Bạch, tất cả đều quên hết rồi.”
Gió tháng chín vẫn còn ấm, tôi lại thấy một luồng lạnh lẽo từ đầu tới chân, lạnh đến tận tim.
Ánh mắt Giang Dục Bạch dừng trên người tôi, một cơn bực bội khó hiểu dâng lên trong ngực ta.
“Lục Sinh, Thi Vãn đã lên tiếng giữ em lại, em có thể… đừng voi đòi tiên không?”
Tôi quay mặt đi, cắn chặt môi, cố kìm giọt nước mắt lăn xuống.
Những đội viên khác đều là tân sinh viên năm nhất, càng nóng lòng thể hiện trước đàn chị Triệu dịu dàng, hiền thục.
“Lục Sinh, chẳng phải em chỉ để bụng chuyện chị Triệu chiếm ghế đội trưởng sao, có cần nhỏ nhen thế không? Tinh thần tập thể của A Đại em không hiểu à?”
“Đúng đó, tôi thấy em ghen tị vì chị Triệu cộng điểm chuyên cần!”
Tôi đưa tay lau mặt, phức tạp lũ vong ân bội nghĩa này một lượt.
May mà cùng phòng tôi nhanh chóng chạy tới, giơ ngón giữa thẳng vào mặt Giang Dục Bạch và đám người kia.
“Một lũ ngu.”
Nói xong, kéo xe lăn của tôi đi thật nhanh.
Ra ngoài, điện thoại tôi đúng lúc reo lên.
“A lô, Lục Sinh hả?”
“Tôi vừa tra ở phòng lưu trữ, cái gì mà người thừa kế di sản phi vật thể múa lân chứ, Triệu Thi Vãn chẳng qua chỉ là người… đánh cồng!”
Cúp máy, tôi bỗng ngừng khóc.
Triệu Thi Vãn tung hô lên tận mây, tôi bắt đầu mong đợi cảnh ta té xuống.
Nửa tuần sau, chân tôi hoàn toàn hồi phục.
Liên hệ xong với đội trưởng trường bên, tôi tránh mặt Giang Dục Bạch và đồng bọn, bắt đầu lao vào tập luyện.
Những ngày này, tôi như trở lại thời điểm thuần khiết nhất, chỉ vì múa lân.
Chỉ tiếc, điện thoại tôi sắp bị Giang Dục Bạch gọi nổ máy.
Nghe cùng phòng kể, Triệu Thi Vãn sau vài ngày bị thúc ép, đội viên A Đại không chờ nổi, liên tục giục ta bắt đầu hướng dẫn.
Nhưng miệng ta chẳng nổi mấy câu kỹ thuật, chỉ mỗi việc đánh cồng.
Cuối cùng, Giang Dục Bạch hết cách, đành tự mình đuôi lân, để Triệu Thi Vãn lên đầu lân, che giấu việc ta chẳng biết gì.
Nghe xong, sống mũi tôi lại bất giác cay xè.
Vì sư muội cùng ngành này, Giang Dục Bạch đúng là cái gì cũng .
Một năm trước, khi đội múa lân đi biểu diễn ở viện dưỡng lão, tôi bị trẹo lưng, định nhờ ta thay một buổi.
Khi đó, ta gì nhỉ?
Hình như là: “Anh bận luận văn, không rảnh mấy việc vớ vẩn này.”
Còn bây giờ, lại vì Triệu Thi Vãn mà ta chịu quay lại múa lân.
Suy nghĩ lan man, tôi bật tự giễu, rồi lại vùi mình vào mồ hôi và tiếng trống tập luyện.
Lần này, cả hai trường đều đặc biệt coi trọng màn múa lân.
Vì , toàn bộ buổi diễn sẽ phát trực tiếp.
Đội múa lân A Đại ra sân trước, lần này sân diễn không có thảm mềm, tôi thấy rõ đôi chân Triệu Thi Vãn đang khẽ run.
Nhạc múa lân nổi lên, tiếng trống tiếng cồng dồn dập, cao trào vừa tới thì sự cố xảy ra.
Triệu Thi Vãn – với vai trò đầu lân – không thể nhảy lên cọc gỗ cao năm mét.
Thậm chí, ta không biết tránh nguy hiểm, mà trong khoảnh khắc rơi xuống còn kéo theo Giang Dục Bạch.
Hành này chẳng khác nào người sắp chết đuối kéo luôn người cứu hộ xuống.
“Bộp—”
Từ cọc gỗ cao năm mét, cả hai rơi thẳng xuống.
Hiện trường rối loạn một mảnh.
Hiệu trưởng A Đại thấy , mặt già gần như mất hết thể diện, vội bảo người đưa họ xuống sân khấu.
Tới lượt chúng tôi lên, đội trưởng đội múa lân B Đại và tôi phối hợp ăn ý, tiếng trống vang lên, tôi đáp vững vàng trên cọc gỗ cao năm mét.
Ngay cả lãnh đạo cũng không kìm mà đứng dậy hò reo.
Khoảnh khắc tháo mũ lân xuống, cả khán đài bùng nổ tiếng vỗ tay như sấm.
Tôi dang tay reo mừng.
Không bỏ lỡ ánh mắt kinh ngạc của Giang Dục Bạch và Triệu Thi Vãn từ trên cáng cứu thương.
Giang Dục Bạch siết chặt chiếc đầu lân rách nát, đến mức ngón tay trắng bệch, rớm máu.
Nhưng ta không đứng dậy nổi, chỉ có thể rướn cổ tôi và người khác ôm nhau ăn mừng.
“Không hổ là đội trưởng Lục và đội trưởng Hạ, hai người đúng là song kiếm hợp bích, tuyệt vời quá!”
Đội múa lân B Đại chẳng hề để tâm việc tôi là sinh viên A Đại, ngược lại còn tung tôi lên cao.
Hạ Cảnh Dao cũng tháo mũ lân, rạng rỡ:
“Lục Sinh, tôi tạm chấp nhận, quả thật cậu giỏi hơn tôi một chút.”
Anh là đội trưởng đội múa lân B Đại, cũng coi như cũ của tôi.
Hạ Cảnh Dao chớp mấy cái qua chiếc đầu lân: “Lục đội trưởng, tôi mời cậu một bữa nhé, coi như kỷ niệm màn diễn hoàn hảo hôm nay.”
Các thành viên B Đại lập tức trêu chọc:
“Ôi, đội trưởng sao chỉ mời riêng đội trưởng Lục , khó đoán ghê?”
“Đúng đó, sao không rủ cả em đi cùng?”
Mọi người đang vui, tôi cũng nhận lời.
Giọng Giang Dục Bạch bỗng vang lên từ xa, kèm theo nỗi ẩn nhẫn và nghi hoặc:
“A Sinh, chẳng phải em bị liệt sao?!”
Ở góc sân, ta cố gắng đứng dậy khỏi cáng, chưa chạy mấy bước đã ngã nhào xuống đất.
Cú ngã từ cọc gỗ năm mét, sức mạnh không hề nhỏ.
Lần này tới lượt tôi, giống tất cả những người chẳng quen biết ta, bình thản xuýt xoa vài câu.
Bạn thấy sao?