QUAY LẠI CHƯƠNG 1 : https://vivutruyen2.net/nguoi-giu-lua-su-tu/chuong-1
Tôi nhanh chóng tìm số liên lạc của tài khoản sư tử đỏ và gọi điện.
Đầu dây bên kia, giọng đầy đắc ý: “A Sinh, đám ‘thủy quân’ tôi có hiệu quả chứ?”
Tôi: “Hạ Cảnh Dao, sao lại giúp tôi?”
Giọng tôi bình tĩnh, vẫn để lộ chút nghẹn ngào.
Bên kia im lặng một lát rồi nghiêm túc:
“Chuyện của em, tôi không thể không quản.”
“A Sinh, kiện tụng tốn sức lắm, dùng độc trị độc mới hiệu quả.”
Một tháng nay, gần như chẳng ai đứng về phía tôi.
Tôi hít mũi, “Cảm ơn.”
Cúp máy, gương mặt Triệu Thi Vãn hoàn toàn mất hết màu máu.
Cô ta bắt đầu hoảng loạn, nắm tay tôi van xin:
“Chị Lục, em chỉ tiện tay đăng lên mạng, không ngờ lại có nhiều người tin như …”
“Chị ơi, chị bảo họ xóa bài đính chính không? Nếu không, nhiều người em như , lại còn bị đồng đội trách móc, em sợ mình không chịu nổi…”
Tôi nghiêng đầu, lạnh:
“Triệu Thi Vãn, nước mắt không có tác dụng với tôi.”
Nói xong, tôi hất tay ta ra, quay người định đi.
Giang Dục Bạch bỗng gọi với theo:
“Lục Sinh, em có thể đừng tìm Hạ Cảnh Dao nữa, ở lại bệnh viện với … bây giờ, cần em.”
Anh ta tôi, ánh mắt pha lẫn nhẫn nhịn đau đớn, lại giống như tin chắc tôi sẽ mềm lòng mà quay lại.
Tôi nheo mắt, dứt khoát: “Chúng ta đã chia tay rồi.”
Giang Dục Bạch mím đôi môi tái nhợt, bất ngờ cất cao giọng:
“Không, không đồng ý, chưa bao giờ chia tay!”
“A Sinh, mười mấy năm cảm, sao em có thể bỏ là bỏ!”
Tôi lạnh lùng bật , sang Triệu Thi Vãn.
“Đúng , mười mấy năm cảm, Giang Dục Bạch, là phản bội quá khứ của chúng ta trước.”
Bốn năm trước, khi điền nguyện vọng đại học, tôi vốn định chọn ngành Thiên văn của Nam Đại.
Nhưng Giang Dục Bạch , bốn năm sau này muốn cùng tôi bước tiếp, cầu xin tôi học cùng ở A Đại.
Có lẽ hôm đó nắng quá đẹp, hoặc tôi quá ngây thơ, nghĩ rằng cảm thanh mai trúc mã là không thể lay chuyển, nên tôi đồng ý, theo tới A Đại.
Chỉ mới hai năm, Triệu Thi Vãn xuất hiện.
Hình như là một ngày cách đây một năm, Giang Dục Bạch lấy lý do bận học ngành kỹ thuật để xin rút khỏi đội múa lân.
Nhưng hôm đó, sau khi tập xong, tôi đến thư viện, lại thấy bên cạnh ta đã có một khác ngồi.
Giờ đây, bóng lưng ấy dần trùng khớp với Triệu Thi Vãn.
Giang Dục Bạch chống nửa người ngồi dậy, chỉ vào Triệu Thi Vãn:
“A Sinh, và Triệu Thi Vãn thật sự chưa từng có gì… ấy chỉ là sư muội cùng ngành của …”
“Là ấy mình cũng biết múa lân nên mới bảo thử một lần.”
“Anh đâu biết, hóa ra ấy chỉ là người đánh cồng, A Sinh, cũng bị lừa…”
Tôi quay đầu đi, khẽ thở dài: “Nhưng Giang Dục Bạch, đâu phải người mới học.”
Chúng ta cùng học múa lân từ nhỏ, hoàn toàn biết thể trạng của Triệu Thi Vãn không thể đuôi lân.
Thế mà chỉ vì một ánh mắt của ta, vẫn không tiếc đẩy tôi lên đầu sóng ngọn gió trước mặt mọi người để cho ta thử.
Nếu hôm đó khi rơi xuống, tôi không kịp hóa giải lực, có lẽ đã thực sự bị liệt.
Giang Dục Bạch lăn xuống khỏi giường: “Em đợi đã, nghe , đừng đi!”
Tôi không quan tâm, dứt khoát quay người bỏ đi.
Nhưng chuyện chưa dừng lại, vài ngày sau, Giang Dục Bạch lại nhắn cho tôi:
【A Sinh, phải phẫu thuật, bác sĩ có thể sẽ bị liệt, em có thể đến ở bên không…】
Tôi nghĩ đây chỉ là trò , là ta đang trả đũa việc tôi giả bị liệt trước đó.
Sau hôm đó, Triệu Thi Vãn xuất viện trước, không thể quay lại đội múa lân, ai cũng biết ta là kẻ lừa đảo.
Những thành viên từng đứng về phía ta lần lượt tới khuyên tôi trở lại đội.
Tôi dứt khoát bật chế độ chặn phiền.
Với tôi, múa lân ở đâu không quan trọng, quan trọng là nơi nào có thể để tôi tỏa sáng.
Nhưng hôm nay, sau giờ học, thành viên đội múa lân lại lôi Triệu Thi Vãn đến xin lỗi tôi.
“chị Lục, chị giận ta sao, bọn em đưa ta đến đây rồi!”
“Đúng đó,chi ơi, chị tha cho Giang sư huynh đi, đến thăm ấy nhé, bọn em cũng bị Triệu Thi Vãn lừa mà!”
Triệu Thi Vãn bị giữ tại chỗ, mặt đỏ bừng vì xấu hổ.
Chỉ cần nghe thấy tên Giang Dục Bạch, tôi liền quay người bỏ đi.
Sau lưng có người hét lên: “chị ơi, Giang sư huynh vừa mổ xong, chân thật sự không cử đâu!”
Bước chân tôi khựng lại.
Nói thật, tôi không nghĩ Giang Dục Bạch lại bị thương nặng đến .
Trong bệnh viện, ta nằm trên giường, khí sắc yếu ớt.
Hôm đó khi rơi xuống, bị chấn thương cột sống, phẫu thuật cũng không cứu vãn , cuối cùng vẫn bị liệt.
Tôi với tâm trạng phức tạp:
“Ông đã dạy chúng ta cách hóa giải lực, là quên rồi.”
Dù sao, vì Triệu Thi Vãn mà rời đội múa lân, đã hai năm không tập luyện.
Nên hôm đó, khi vì ta mà quay lại, đã quên mất cách bảo vệ mình.
Giang Dục Bạch khó khăn nhếch môi: “Phải… là quên rồi.”
“Nhưng A Sinh, và Triệu Thi Vãn, thật sự không có gì, em tin không?”
Tôi gật đầu: “Tôi tin.”
Bạn thấy sao?