11
Chúng tôi hợp sức lôi xác con gấu đội da người ném ra khỏi xe.
Toàn bộ khoang xe tràn ngập mùi tanh hôi và máu me.
Không ai câu nào, chỉ có tiếng tim đập mạnh cùng hơi thở dồn dập.
Đến khoảng 5 giờ hơn, cuối cùng cũng thấy cảnh sát từ xa chạy tới.
Thầy chủ nhiệm kể lại toàn bộ sự việc một cách rõ ràng, không bỏ sót một chi tiết nào.
Một viên cảnh sát trẻ nghe xong thì phì ngay tại chỗ:
“Thôi nào, học sinh bịa chuyện thì còn hiểu, sao thầy giáo mà cũng hùa vào viết tiểu thuyết ?”
Kỷ Tiêu bước lên, kìm nén cơn giận:
“Anh chúng tôi đầy người là máu, nghĩ tụi tôi chắc?”
“Anh không có tí đạo đức nghề nghiệp nào à?!”
Lập tức, một cảnh sát lớn tuổi, người bản địa ở Tây Tạng, liếc thằng vào kia:
“Không biết thì đừng bừa!”
Cảnh sát chia hai nhóm —
một nhóm đưa chúng tôi về đồn để ghi lời khai,
nhóm còn lại thì lập tức đến khách sạn,
có vẻ còn gọi thêm đội bảo vệ rừng địa phương vì “ hình đặc biệt”.
Tôi thở phào nhẹ nhõm:
Lần này, đám gấu đó… chắc chắn không thoát.
…
Vài ngày sau, chúng tôi cuối cùng cũng về nhà.
Tôi thầm nghĩ —
chắc phải một thời gian dài nữa tôi mới dám đi du lịch lại.
Hơn một tháng sau.
Kỳ nghỉ hè sắp kết thúc, chuẩn bị nhập học đại học.
Tôi tranh thủ mấy ngày cuối rảnh rỗi,
cắm mặt chơi game, lướt điện thoại suốt ngày.
Một hôm đang xem livestream, tôi cờ thấy chị của Thẩm Văn Văn đang gọi video với một streamer.
Người dẫn livestream đột nhiên nghiêm mặt,
chỉ tay ra phía sau chị ấy và :
“Đó là gấu đội da người. Tối nay nó sẽ thay da. Nếu chị không chạy ngay… chị chết chắc.”
Tôi giật mình theo tay người kia.
Ở phía sau cánh cửa hé mở,
Thẩm Văn Văn đang cúi thấp người, len lén vào trong qua khe cửa…
— HẾT —
Bạn thấy sao?