3
Cô ta sững lại một chút, không ngờ tôi lại như .
Kiếp trước, tôi vì tuân theo lời dặn của gia tộc nên luôn tận tâm tận lực với ta, mỗi lần đối xử với ta đều rất nghiêm khắc, vì tôi không muốn ta gặp chuyện bất trắc.
Từ sau khi ta gia nhập hàng ngũ người khiêng xác, lần nào cũng cãi lời tôi, tôi chưa từng tức giận, lần nào cũng là tôi nhường nhịn.
Thế mà trên mặt ta lúc nào cũng tỏ vẻ đáng thương, trông cứ như tôi đang ức hiếp ta .
Các khiêng xác khác đều tưởng là lỗi ở tôi, cố khó dễ cho ta.
Dần dần, những người từng là đồng hành bắt đầu có lời ra tiếng vào, trong lòng cực kỳ bất mãn với tôi.
Đã như , thì đội khiêng xác này giải tán đi là vừa.
Tôi mím môi, nghĩ đến hậu quả của việc vi phạm “tam bất khiêng”, vẫn lựa lời khuyên nhủ một câu.
“Người rơi từ độ cao vạn mét mà bề ngoài vẫn không tổn gì, cho dù có vướng cành cây cũng phải để lại vết thương, tôi khuyên mọi người nên suy nghĩ lại.”
Lời khuyên chân thành của tôi lại chọc giận Lưu Doanh Doanh.
“Tôi biết mà, chị không dễ gì chịu từ bỏ, lại bắt đầu rồi phải không? Chị còn định dọa tụi tôi bao nhiêu lần nữa mới chịu thôi?”
Cô ta trừng mắt tôi đầy chán ghét.
Tôi lặng lẽ liếc về phía rừng sâu, cảm thấy hơi lạnh đang dần dần áp sát chúng tôi.
Nguy hiểm sắp ập đến.
Nhưng chuyện này chẳng còn liên quan đến tôi nữa.
Những gì cần , tôi đã hết.
Lưu Doanh Doanh tiến lại gần thi thể, mặc đồ bảo hộ rồi từ từ bước tới.
Tiểu sư đệ bên cạnh liền che chở cho ta, một tác tay ra hiệu sẽ đi trước.
Lưu Doanh Doanh do dự một chút, liền để tiểu sư đệ đi trước.
Nhưng đúng lúc tiểu sư đệ vừa vác thi thể lên vai, đất trời đột ngột biến sắc.
Dưới đáy cốc nổi lên cơn lốc xoáy, một tảng đá lớn từ trên cao rơi xuống, chặn ngang giữa chúng tôi và tiểu sư đệ!
Người khiêng xác đứng gần tiểu sư đệ nhất hét lên thất thanh:
“Á! Máu! Có máu!”
Mặt đất dưới chân bắt đầu rung chuyển.
Núi sụp rồi!
“Chạy! Mau chạy!”
Lưu Doanh Doanh ngoái về phía tiểu sư đệ.
“Nhưng ấy…”
Nhưng giờ không còn thời gian do dự nữa, mưa gió sắp đến, mọi người đều cảm nhận điều bất thường.
Có thứ gì đó đang kéo tụi tôi về phía đáy cốc, muốn giữ chúng tôi lại.
Tất cả mọi người bắt đầu dốc sức bò lên trên.
Đến khi leo lên miệng vực, mới phát hiện thiếu mất một người!
Tiểu sư đệ đã chết…
Lưu Doanh Doanh lập tức òa khóc.
“Tất cả là lỗi của em, lẽ ra người khiêng xác phải là em… Người đáng chết là em!”
Các đồng hành vỗ vai an ủi ta, ai nấy đều lo dỗ dành.
Người nhà nạn nhân đứng đợi trên đỉnh núi thấy cũng chẳng biết gì thêm, dù sao thì xác cũng chưa đưa lên, lại còn mất thêm một mạng người, họ cũng không tiện cầu tụi tôi quay lại mang xác nữa.
Về đến làng, pháp sư đã chuẩn bị sẵn tiệc rượu.
Đây là lệ làng, mỗi lần khiêng xác về đều phải ăn một chút đồ có dầu mỡ, một là để tăng dương khí tránh bị thứ kia bám lấy, hai là để trấn an tinh thần.
Thấy tôi định đũa, Lưu Doanh Doanh liền hất tung bát đũa của tôi.
“Chị còn mặt mũi mà ăn à?! Vừa có người chết đó!”
Tôi quay đầu, lấy một bộ bát đũa mới, nhún vai.
“Tôi đã cảnh báo rồi, chính các người luật, đây là trừng của những thứ đó.”
Lưu Doanh Doanh trợn to mắt, chỉ tay vào tôi hét lớn:
“Là chị! Chính chị đã chết tiểu sư đệ!”
Mọi người đều sững lại, ánh mắt tôi đầy nghi ngờ và oán hận.
Tôi gần như tức đến bật .
“Tôi thế nào ? Một là tôi đâu có đi đến đó, hai là tôi cũng không chạm vào cậu ấy, thì sao mà người?”
“Đây là lần đầu tiên kể từ khi nghề khiêng xác xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tất cả là vì các người không nghe lời khuyên của tôi, tự ý…”
Tôi còn chưa xong, Lưu Doanh Doanh đã khó chịu phẩy tay.
“Im đi! Chuyện này chỉ là tai nạn, chị đừng mang mấy thứ dọa người đó ra nữa!”
Các đồng hành cũng đồng thanh phản đối:
“Đúng , chỉ là một tai nạn thôi!”
Bạn thấy sao?