8
【Thôi xong! Hồi nãy tôi chửi con Diêm Vương mất rồi?! Tôi sai rồi!!!】
【Diêm Vương tha cho tôi! Từ nay tôi không dám khẩu nghiệp trên mạng nữa!】
【Bắt đầu tích đức hành thiện từ hôm nay! Cầu Diêm Vương tha tội!】
Livestream sập cả máy chủ, khung hình cuối cùng trước khi màn hình tối đen là bóng dáng mặc áo bào đen liếc nhẹ ống kính, rồi từ từ chìm xuống đất, biến mất.
Cả thế giới mạng dậy sóng.
Từ khóa #LivestreamDiêmVươngHiệnThân tràn ngập các nền tảng.
Mặc dù tất cả video và bài viết liên quan nhanh chóng biến mất một cách bí ẩn, câu “ngẩng đầu ba thước có thần linh” và “thiện ác có báo” đã in sâu vào lòng hàng triệu người.
Dĩ nhiên, đó là chuyện sau này.
Tối đó, tôi dắt con gọi điện cho ông bố keo kiệt của mình.
“Papa! Lần này ra sân diễn vai chính, cho con ghi nợ nhé? Lần sau con còn nhờ cha dọa người nữa nha!”
Lão Diêm Vương ở đầu bên kia trừng mắt, râu tóc dựng đứng.
“Đồ gia chi tử! Chỉ biết moi tiền cha! Mau xử lý cho xong đống chuyện lặt vặt ở dương gian rồi quay về! Cái túi Yêu Quỷ Sĩ bản mới ra rồi đó!”
Nghe đến đó, con tôi lập tức nắm lấy áo tôi, viền mắt đỏ hoe.
“Mẹ đừng đi nữa không?”
Thẩm Vực Châu cũng bước lên một bước, ánh mắt căng thẳng.
Nhìn hai cha con đứng đó, tim tôi mềm nhũn, liền nũng với lão Diêm Vương qua gương nước:
“Cha à, thấy chưa? Cháu cha còn thiếu thốn thương lắm đó! Con không về đâu.
Hơn nữa, con – tiểu thư của Diêm Vương – ở dương gian còn giúp cha mở rộng tín đồ, quảng bá danh tiếng âm phủ, quá là việc tốt luôn!”
Lão Diêm Vương bên kia lại trừng mắt lần nữa, cuối cùng vẫn thua.
“Thôi thôi ! Biết ngay con bé này không đứng về phía cha mà! Đặc cách cấp cho con giấy thông hành hai giới âm dương. Muốn về lúc nào thì về! Nhưng nhớ ghé về thăm cha thường xuyên đó!”
“Còn nữa, tiền nợ cha đừng quên trả!”
……
Tôi cạn lời.
Được cha đặc cách cho phép, tôi yên tâm ở lại dương gian.
Thẩm Vực Châu đưa mẹ con Trương Thúy Phân vào bệnh viện tâm thần, vì họ thật sự đã điên loạn, suốt ngày lảm nhảm “Diêm Vương tha mạng”.
Đội ngũ luật sư thì khẩn trương truy thu lại toàn bộ tài sản đã bị chiếm đoạt.
Không ngờ Hướng Nam Trạch còn dám vác mặt tới tìm Thẩm Như Niệm.
Hôm đó chúng tôi vừa từ trung tâm thương mại trở về, hắn ngồi chồm hổm trước cửa biệt thự, râu ria lởm chởm, bộ dạng vô cùng thê thảm.
“Niệm Niệm, sai rồi, tất cả là do Thẩm Vi Vi quyến rũ ! Thật ra người vẫn luôn là em…” Hắn vươn tay định kéo con bé lại.
Tôi đang định xông lên thì bị con ngăn lại.
Thẩm Như Niệm tôi mỉm nhẹ, sau đó quay sang Hướng Nam Trạch, ánh mắt lạnh lẽo chưa từng có.
“Hướng Nam Trạch, thứ chưa bao giờ là tôi, mà là tiền của tôi và tập đoàn Thẩm thị đứng sau tôi. Trước đây là tôi ngu, bị các người thao túng tinh thần đến mức đánh mất bản thân, suýt nữa còn tự sát.”
Nó giơ điện thoại lên, màn hình sáng rõ.
“Mỗi lời vừa tôi đều đã ghi âm. Nếu còn dám quấy rối tôi và gia đình tôi, tôi không ngại phát tán bản ghi này lên khắp các phương tiện truyền thông. Bây giờ, mời rời đi. Nếu không, tôi sẽ gọi bảo vệ.”
Hướng Nam Trạch há hốc mồm.
Dường như không thể hiểu nổi tại sao trước kia ngoan ngoãn nghe lời hắn lại có thể trở nên như .
“Còn chưa cút?” Tôi nhướng mày. “Muốn tôi gọi Ngưu Đầu Mã Diện đến tiễn à?”
Hướng Nam Trạch co giò bỏ chạy, từ đó về sau không còn xuất hiện nữa.
Tối hôm đó, hiếm khi thấy Thẩm Vực Châu về nhà sớm.
Sau bữa tối, ấp úng bảo con vào thư phòng.
Tôi đi theo sau, lặng lẽ nép ngoài cửa.
Thẩm Vực Châu mở két sắt, lấy ra một khung ảnh, bên trong là tấm ảnh chụp gia đình ba người chúng tôi mười năm trước.
Trong ảnh, tôi ôm Như Niệm lúc ba tuổi, rạng rỡ.
Giọng khàn khàn: “Những năm qua là lỗi của bố.”
Thẩm Như Niệm lặng lẽ , không gì.
“Mẹ con…” Thẩm Vực Châu hít sâu một hơi. “Là vì đi mua bánh sinh nhật cho con mới gặp tai nạn. Hôm đó con bị sốt phải nằm viện, muốn ăn bánh dâu ở tiệm phía nam thành phố. Mẹ con… đã tự lái xe đi mua.”
Khóe mắt đỏ lên: “Anh biết không nên trách con, mỗi lần thấy con, lại nhớ đến Vãn Vãn, nhớ đến ngày hôm đó giá mà đi cùng ấy… nên mới trốn tránh, không dám đối diện với con, giao hết cho Trương Thúy Phân, tưởng như là có thể lảng tránh mọi thứ…”
“Xin lỗi, Niệm Niệm. Bố sai rồi.”
Nước mắt của Thẩm Như Niệm lặng lẽ lăn xuống, nó nhẹ nhàng ôm lấy cha.
“Bố à, con chưa bao giờ trách bố cả.”
Tôi đứng ngoài cửa lau nước mắt, rồi đẩy cửa bước vào.
“Thôi thôi, hai cha con mít ướt! Tôi chẳng phải đã quay lại rồi sao?”
Bạn thấy sao?