9
Thẩm Vực Châu lần đầu không phản bác khi tôi gọi là mít ướt, trái lại còn ôm chặt cả hai mẹ con vào lòng.
Về sau, trạng “não ” của Như Niệm cũng dần chữa lành dưới sự thương của chúng tôi.
Con bé quay lại trường, chọn học ngành tâm lý, rằng muốn giúp đỡ những người trẻ từng bị thao túng tinh thần giống mình.
Thẩm Vực Châu học cách về nhà đúng giờ ăn cơm, dù tay nghề nấu ăn của vẫn dở không chịu nổi.
Thứ Bảy hàng tuần là ngày của gia đình chúng tôi, lúc thì đi dạo phố, lúc thì cùng xem phim cũ ở nhà.
Tôi không còn phải lo lắng chuyện hết tiền trong tài khoản.
Thẩm Vực Châu đưa tôi một thẻ phụ, còn lão Diêm Vương thì thi thoảng mộng du mang cho tôi những mẫu túi mới ra từ âm phủ.
Một cuối tuần nọ, khi ba người chúng tôi đang nướng BBQ ngoài sân, Như Niệm bỗng :
“Bố mẹ, có một nam tỏ với con.”
Tôi và Thẩm Vực Châu đồng thời cứng đờ, cánh gà trên vỉ nướng cũng cháy đen.
Lại nữa sao?
“Cậu ấy là cùng lớp, cũng học tư vấn tâm lý.” Như Niệm nhẹ. “Cậu ấy biết hết mọi chuyện về con, con rất dũng cảm.”
Tôi và Thẩm Vực Châu nhau.
“Nhưng mà,” Như Niệm nháy mắt, “con từ chối rồi. Con thấy cuộc đời con còn nhiều điều quan trọng hơn chuyện đương!”
Cặp kẹp thịt trong tay tôi và Thẩm Vực Châu đồng thời rơi xuống đất.
Con hình như bỗng dưng trưởng thành rồi.
Dưới ánh nắng, chúng tôi nhau mỉm .
Cái chết từng chia cắt chúng tôi, chính đã giúp chúng tôi đoàn tụ.
Lần này, chúng tôi đã học cách thương nhau tốt hơn.
Bạn thấy sao?