Ngày Tết về nhà, tôi nằm ườn trên giường để ngủ bù.
Đang ngủ thì bà nội bỗng đẩy cửa vào:
“Cháu ơi, mẹ nuôi của cháu bị cháy rồi!”
“Cháu ơi, có bốn năm xe chở các chàng trai trẻ tới dập lửa!”
“Cháu à, chẳng phải cháu thích cơ bụng sáu múi sao, bà vừa hỏi rồi, họ ai cũng có cơ bụng sáu múi!”
Tôi trở mình đáp bừa:
“Bà ơi, bà cứ đi xin WeChat trước đã.”
“Không cần đâu, bà đã gọi chàng đẹp trai nhất vào nhà rồi, cháu tự hỏi đi nhé!”
1
Vào hai ngày trước Tết, cuối cùng tôi cũng về đến nhà trong sự trông ngóng của mấy đứa em họ.
Là đứa con gái độc thân lớn tuổi nhất trong nhà, một mình tôi đã chống đỡ phần lớn áp lực từ các các bác.
Bà nội thương tôi nhất nên bèn hỏi tôi thích kiểu người nào.
Tôi mở mục sưu tầm trên ứng dụng video ngắn đưa cho mọi người xem.
“Cháu thích thế này, vừa đẹp trai, dáng chuẩn, thể lực tốt, tốt nhất là cao một chút.”
Thấy bà nội tròn mắt kinh ngạc, tôi chột dạ bổ sung thêm:
“Cháu là chiều cao ấy ạ.”
“Cháu tốt nhất nên đến chiều cao theo nghĩa đen.”
Cô em họ xưa nay không ưa tôi cứ lầm bầm trong miệng, sau đó bị thím trừng mắt một cái.
Ban đầu mọi người định xả thêm một tràng dài thấy bộ dạng tôi có vẻ dầu muối không ăn nên lập tức im bặt.
Tôi nghĩ chủ yếu là vì lúc đó đã quá nửa đêm, chẳng ai còn sức mà .
Vì trận chiến thúc giục kết hôn tối qua, sáng hôm sau tôi lười đến nỗi không dậy nổi.
Đúng 0 giờ đêm Giao thừa, bên ngoài bắt đầu nổ pháo.
Có lẽ vì đang ở nhà nên tôi ngủ rất ngon, không hề bị tiếng pháo quấy rầy đến giấc ngủ.
Thấy trời còn sớm, tôi định trở mình ngủ thêm chút nữa.
Nhưng bà nội bỗng cuống quýt đẩy cửa phòng tôi.
“Cháu ơi, mẹ nuôi của cháu bị cháy rồi!”
“Ừm.”
Không phải tôi bất hiếu, mà là vì người mẹ nuôi ấy thật sự không phải con người.
Hồi nhỏ sức khoẻ tôi rất kém.
Thầy bói bảo tên tôi có quá nhiều chữ “Mộc” nên cần nhận một người gánh giúp một phần vận hạn.
Thế là tảng đá to trước miếu Thổ Địa ở đầu làng trở thành mẹ nuôi của tôi.
Còn chuyện miếu Thổ Địa bị cháy thì tôi càng chẳng quan tâm.
Dân quê chúng tôi xưa nay bạo dạn.
Dù trên thông báo có viết cấm đốt pháo vào dịp Tết thì mọi người vẫn lờ đi như chưa đọc gì hết.
Kiểu đốt pháo y như kho vũ khí thế này năm nào chỗ đó cũng bốc cháy vài lần.
Tiếng xe cứu hỏa vang lên inh ỏi từ xa.
Bà nội mở cửa sổ thoáng qua rồi quay đầu báo:
“Cháu ơi, có bốn năm xe chở các chàng trai trẻ tới dập lửa kìa!”
Xem ra hoả hoạn lần này không nhỏ.
Bà tôi thích xem náo nhiệt nhất nên khi thấy tôi vẫn nằm im như cá muối, bà liền chạy xuống tìm mấy bà để hóng chuyện.
Căn phòng lại trở nên yên tĩnh.
Nhưng không yên bao lâu thì ngoài cửa lại vang lên tiếng bước chân quen thuộc.
“Cháu à, chẳng phải cháu thích đàn ông có cơ bụng hay sao, bà vừa hỏi rồi, họ đều có hết!”
Nghe giọng bà có tiếng thở hồng hộc, hẳn là bà đã chạy vội về.
Tôi bất đắc dĩ:
“Được rồi, bà cứ đi xin WeChat trước cho cháu.”
“Không cần đâu, bà gọi chàng đẹp trai nhất về tận nhà rồi!”
“???”
Chỉ gọi một người thôi à?
Không phải tôi tham lam mê trai đẹp, người ta đến dập lửa ngày Tết thì ít nhất cũng nên cảm ơn đàng hoàng chứ.
Với cả, gu thẩm mỹ của bà nội tôi hơi…
Bà tôi từng khen cậu nhóc hàng xóm đẹp trai, mà thằng bé ấy thì vừa béo vừa đen, trông còn đô con hơn Lý Quỳ.
Nhưng tôi vẫn lề mề leo xuống giường đi rửa mặt dưới ánh mắt “giám sát của bà”.
Tôi bôi chút kem dưỡng da, khoác tạm bộ đồ ngủ rồi lờ đờ bước xuống lầu.
Gu thẩm mỹ của bà…
Hóa ra đỉnh thật!
Bộ đồng phục xanh đậm tôn lên bờ vai rộng, đôi chân dài, phần eo siết gọn bởi chiếc thắt lưng, đường nét cơ thể mạnh mẽ.
Có lẽ vừa dập lửa xong nên trên mặt ấy còn vương ít vệt khói, không chỉ không hề lôi thôi mà trái lại càng toát ra vẻ nam tính hoang dã.
Ai mắt của bà tôi kém chứ?
Mắt này đỉnh nóc kịch trần bay phấp phới luôn ấy chứ!
“Đội trưởng Thẩm cậu ấy cũng đang độc thân, đúng lúc...”
Bà nội chưa dứt lời thì tôi đã trượt chân suýt ngã lộn nhào từ cầu thang xuống.
Khó khăn lắm mới đứng vững thì vừa ngẩng đầu lên, tôi liền chạm phải một đôi mắt đào hoa ẩn ý .
Tôi tỏ vẻ như không có chuyện gì mà cố dời mắt, hai má vẫn nóng phừng phừng.
“Bà ơi, nhà cháu không có gì cần kiểm tra nữa, nếu không còn việc gì thì cháu xin phép đi trước.”
Thấy ấy toan rời đi thì bà tôi cuống quýt lên.
Vì giờ vẫn chưa kịp thêm WeChat cho cháu và cháu rể tương lai mà!
“Ôi còn chuyện mà, còn có cháy nữa kìa!”
Nhìn bà hoảng hốt tôi cứ ngỡ thật sự có hỏa hoạn trong nhà nên cũng quýnh lên hỏi dồn:
“Còn cháy ở đâu ạ, bà không sao chứ?”
“Bị bỏng rồi, bỏng trong tim ấy, vẫn chưa dập tắt .”
Tôi: …
“Thế này nhé, Đội trưởng Thẩm với cháu tôi kết WeChat đi, tiện đó dạy tôi cách dập lửa luôn, chứ tôi già rồi không biết xài điện thoại thông minh.”
Bà vừa vừa giấu cái Iphone 16 ProMax 1TB ra sau lưng.
Bà nội đã đến mức này thì tôi cũng chỉ đành đánh liều móc điện thoại ra.
Nhưng ngay khi mở khóa thì có một tiếng mờ ám chợt vang lên khắp phòng.
Hóa ra là tối qua thân gửi cho tôi xem phim “Thanh mai trúc mã là lính cứu hỏa”.
Trên màn hình, nam chính lính cứu hỏa đang ôm nữ chính hôn thắm thiết, tiếng thở gấp khàn khàn vang dội cả phòng khách.
Ngoài đời thực, tôi vội vàng bấm tắt âm thanh, ngừng phát video.
Thật may là cuối cùng, trước khi nam nữ chính phát triển đến giai đoạn tiếp theo thì tôi đã kịp thoát trang.
May mà WeChat của Thẩm Diễn Trì cũng vừa kết xong.
“Một người là Diệp Chi Phàm, một người là Thẩm Diễn Trì, Thủy sinh Mộc cũng hợp đấy chứ!”
Bà nội nghe kém nên tưởng đó là tiếng tôi khẽ, chứ thật ra ai nghe cũng rõ mồn một.
Mặt tôi nóng bừng, đành đánh trống lảng sang chuyện khác:
“Nếu cháu bảo khi nãy đó là tài liệu học tập thì mọi người có tin không?”
Tôi nuốt nước bọt, ôm khư khư cái điện thoại với vẻ mặt đầy chột dạ.
“Học cách thoát hiểm khi gặp hỏa hoạn ấy.”
“Học thoát hiểm mà cần môi kề môi à?”
“Anh biết gì chứ, trong đám cháy thiếu oxy nên cần phải hô hấp nhân tạo.”
Tôi hoàn toàn “bỏ mặc” hình tượng, lời cãi lại nghe có phần ngang ngược.
Thẩm Diễn Trì không tin hay không.
“Em ý giữ sức khỏe.”
“Đó thật sự là tài liệu học tập mà!”
Anh gật đầu, nghiêm túc :
“Ừ, chỉ là đừng học trễ quá, không tốt cho sức khỏe đâu.”
Tôi: …
Nhóm của bà đứng ngoài cửa rủ bà đi đánh bài.
Bạn thấy sao?