Tin “sét đánh”: họ cho chúng tôi chạy vượt chướng ngại vật!
Mọi người phần lớn đều mặc đồ dễ vận , chỉ riêng tôi diện váy đuôi cá kèm bốt cổ cao.
“Xin lỗi, e là tôi sẽ mất lợi thế...”
Tôi ngại ngùng với .
Khi đảo mắt sang mấy đang khởi đằng kia, tôi bỗng thấy đôi bốt như đang nhạo sự ngu ngốc của chính mình.
“Cứ thoải mái thôi, thắng thua không quan trọng.”
Thẩm Diễn Trì nhẹ nhàng trấn an.
“Ai không quan trọng!”
Tôi bỗng nhớ lại những lời trêu của mấy đồng đội của rằng đây là lần đầu tham gia.
“Trước giờ mấy trò như này chưa từng thua đúng không?”
Anh không hiểu tôi gì lắm vẫn gật đầu.
“Tôi sẽ không để thua đâu!”
Dứt lời, tôi rút cây kéo ra từ túi dụng cụ bên cạnh.
Tiếng vải rách chát chúa vang lên, phần đuôi váy dài thướt tha đã hóa thành cánh bướm bay trong nắng.
Thẩm Diễn Trì sững người.
Anh tôi gọn gàng cột mảnh váy xé ra thành nút vạt chéo.
“Tuy hơi ‘bần bần’ chắc chắn chúng ta sẽ thắng.”
Anh chằm chằm tôi rất lâu, rồi bỗng với giọng khàn khàn:
“Không bần bần gì cả, vẫn đẹp lắm.”
“Hả?”
Tôi đang chỉnh lại váy nên không nghe rõ, toan hỏi lại thì lòng bàn tay bỗng nhét một viên sô--.
Vỏ gối in hình hoạt họa xinh xắn.
Trong lúc tôi còn sững sờ thì đã bị gọi lại tập trung.
“Ăn mừng trước cho chiến thắng của chúng ta!”
Giọng hòa cùng tiếng còi khiến mọi người xung quanh đều ngoái .
Buổi gặp gỡ hôm nay giống hệt một buổi trải nghiệm nghề nghiệp hơn.
May mà tôi và Thẩm Diễn Trì phối hợp rất ăn ý, các vòng trước đều giành vị trí dẫn đầu.
Trò chơi cuối cùng, nữ bịt mắt, nam hướng dẫn dập “đống lửa” chuẩn bị sẵn.
Khi khói bốc lên cuồn cuộn, tấm vải đen che mắt tôi bỗng bị siết chặt.
Trong bóng tối, thính giác đột nhiên trở nên nhạy bén.
Tiếng thở của nổi bật giữa đám đông ồn ã.
Đầu ngón tay vô lướt qua dái tai tôi khiến tôi khẽ run lên.
Trò chơi chính thức bắt đầu, đầu óc tôi giờ như mớ bòng bong.
Đôi tai nóng bừng bừng, tôi vẫn không sao gạt cái chạm nóng bỏng vừa rồi.
“Quay phải ba mươi độ.”
Tôi cầm vòi nước xoay người khi nhấc chân lại vấp ngay vào ống nước.
Khó khăn lắm mới giữ thăng bằng thì tôi lại quên béng mất hướng cần xoay.
“Đừng vội, từ từ lùi về phía sau.”
Giọng khoan thai, vững vàng khiến người nghe cảm thấy an tâm.
Tôi cẩn thận quay lưng lại.
Áp lực của vòi rồng mạnh đến tê rần cả tay.
Tôi nhất thời không giữ chắc miệng vòi trượt khỏi tầm kiểm soát.
Trong thoáng chốc xung quanh vang lên vài tiếng kêu giật mình.
Anh nhanh tay chụp lấy nó và kéo tôi vào lòng.
Qua lớp vải dày của bộ đồ huấn luyện, lòng bàn tay tôi vẫn cảm nhận rõ đường nét cơ bắp rắn chắc.
Khi mắt tôi lấy lại ánh sáng, đập vào mắt là hình ảnh Thẩm Diễn Trì đang ướt sũng nước.
Bộ đồ dính sát vào người , những giọt nước men theo xương hàm chảy qua yết hầu rồi trượt xuống xương quai xanh.
Cơ bụng nổi rõ mồn một, đường nhân ngư biến mất sau thắt lưng…
Tôi không dám thẳng mà chỉ dám liếc trộm một cái.
Mà vừa liếc lại muốn liếc tiếp, rồi đột ngột cảm thấy trong mũi nóng rực.
“Nhắm mắt, ngửa đầu.”
Hơi thở phả vào vành tai đang nóng của tôi.
Những ngón tay ướt át giữ cánh mũi tôi lạnh toát khiến tôi rùng mình.
Những người xung quanh ồn ào trêu chọc.
“Đội trưởng Thẩm ngoài đời là lính cứu hỏa, trong trường là kẻ phóng hỏa à!”
“Đội trưởng phạm luật đấy nhé, phải thôi!”
Giữa tiếng , tôi ngượng đến đỏ mặt, chỉ biết nép sau lưng .
“Đừng cử .”
Anh giữ gáy tôi.
“Máu ngưng rồi.”
Tôi ngẩng cao cổ, liếc mắt thấy mấy đồng đội đứng xa xa, ai nấy đều đầy vẻ phấn khích.
“Đội trưởng Thẩm, đồng đội vui quá kìa.”
Anh họ một cái, không đáp, vẫn tiếp tục lau mũi cho tôi.
“Đội trưởng Thẩm, đối xử với nào đến dự buổi giao lưu cũng chu đáo thế hả?”
Động tác lau mũi bỗng mạnh tay hơn khiến tôi khẽ xuýt xoa, rồi chợt chạm ngay vào ánh mắt như không của .
“Đối tượng quan tâm trọng điểm thì phải có dịch vụ riêng.”
Những người khác đã sang trò tiếp theo.
Giữa tiếng hò reo, tôi vết nước trên cầu vai bộ đồ dã chiến của .
Vệt màu sẫm ấy trông như mảnh váy tôi đã cắt, yên lặng bung nở bông hoa bí mật trong nắng.
4
Bầu không khí mập mờ không kéo dài lâu thì bị tiếng báo chói tai cắt ngang.
Vẻ thư thái trên gương mặt Thẩm Diễn Trì lập tức biến mất, sống lưng bỗng chốc cứng lại.
Mấy người lính cứu hỏa khi nãy còn ồn ào giỡn cũng ngay lập tức xếp hàng, chỉnh đốn trang bị sẵn sàng.
Thẩm Diễn Trì khẽ xoa đầu tôi, phần cổ tay áo của bộ đồ rằn ri lướt qua vành tai tôi, hơi ấm chợt vụt tắt.
“Đợi về nhé.”
Tiếng xe cứu hỏa rít lên vút xa, để lại khung cảnh yên ắng hẳn nơi buổi giao lưu đông vui ban nãy.
Nhưng đó vốn là nghề của họ, nước lửa vô , chẳng biết khi nào lại phải lên đường nhiệm vụ nên mọi người đều thấu hiểu.
Thu dọn sơ một lúc, tôi về nhà.
Tin nhắn tôi gửi cho Thẩm Diễn Trì vẫn chưa trả lời, hẳn là còn đang bận.
“Đối tượng quan tâm trọng điểm cần dịch vụ riêng.”
Trong đầu tôi lại vang lên lời kèm theo nét mặt lúc câu ấy.
Tâm trí tôi chợt trở nên rối bời, hai tay mải mê cầm điện thoại tác kéo xuống mới trang.
WeChat bỗng reo liên tục, em họ tôi đã gửi hơn 99+ tin nhắn.
“Chị, chị lên top tìm kiếm nội thành rồi!”
Khi mở đường link cậu ấy gửi, hóa ra có ai đó đã quay lại và cắt ghép khoảnh khắc tương tác giữa tôi và Thẩm Diễn Trì hôm nay thành một video CP.
Người quay dường như rất rành về góc máy.
Ống kính lia từ phần váy bị tôi cắt rách sang đôi vành tai ửng đỏ của Thẩm Diễn Trì.
Cả cảnh đón lấy vòi nước từ tay tôi rồi vô thức bảo vệ tôi trong ngực mình cũng lồng thêm nhạc nền đầy mờ ám.
Video kết thúc ở cảnh tôi ngửa đầu dựa vào lòng Thẩm Diễn Trì.
Từ video ấy, tôi mới phát hiện dù đứng rất gần tôi vẫn giữ thái độ lịch thiệp.
Có điều cơ bắp căng cứng cùng lồng ngực phập phồng lại bán đứng .
Đừng cư dân mạng trong phần bình luận, chính tôi còn muốn “chèo thuyền” cặp chúng tôi nữa là.
[ @Sở cứu hỏa thành phố A, nghe “quốc gia” phát trai ạ? Tôi cũng muốn! Tôi cũng muốn!]
[Đề nghị trao cho chị này danh hiệu Đại sứ Tuyên truyền Phòng cháy Chữa cháy xuất sắc nhất.]
[Cho tôi tham dự hôn lễ không? Tôi muốn uống nước cam có tép!]
…
Bạn thấy sao?