Người Thím Không Biết [...] – Chương 1

1

“Tráng Tráng, lại đây ăn cơm nào! Đây là thịt mẹ đặc biệt nấu cho con đấy!”

“Ăn thịt mới mau lớn, béo tròn khỏe mạnh nha!”

Bạn thân tôi từng muỗng từng muỗng thịt nghiền đầy giòi đút cho Tráng Tráng ăn.

Đây là bài thuốc dân gian mà ta nghe từ làng quê mình, rằng trẻ sinh non ăn vào sẽ cao tận 1m80!

Tráng Tráng vừa vừa ăn ngấu nghiến, thỉnh thoảng còn khen: “Mẹ nấu thịt ngon nhất trên đời!”

Mẹ chồng tôi có vẻ lo lắng, bà lườm tôi rồi ra hiệu bảo tôi ngăn cản ta.

“Khả Hân, Tiểu Nguyệt từng học qua chăm sóc mẹ và bé, hay là hỏi ý kiến nó thử xem?”

Bạn thân tôi lập tức xị mặt, bĩu môi tôi.

Kiếp trước, tôi thực sự đã ngăn cản ta, còn tự mình đưa Tráng Tráng đi bệnh viện rửa ruột.

Nhưng ngay khi chồng tôi về đến nhà, ta lập tức trốn sau lưng hắn.

Nhìn cảnh đó, ai không biết chắc tưởng chồng tôi là chồng ta mất rồi.

Cô ta tỏ ra đáng thương, nũng nịu với chồng tôi: “Em chồng à, có phải bé lại sai rồi không?”

“Bé chỉ muốn nấu thịt cho Tráng Tráng ăn thôi mà!”

“Xin lỗi 2, tất cả là tại bé ngốc quá!”

Chồng tôi xót xa, vội che chắn cho ta.

Mà Tráng Tráng vừa tỉnh lại liền tràn đầy oán hận với tôi.

“Chú à, đừng trách mẹ con! Tất cả là lỗi của thím! Mẹ con ít nấu ăn, thịt hỏng rồi mà thím còn không vứt đi!”

Mẹ chồng tôi lập tức khóc lóc, ngược lại còn đổ hết tội lên đầu tôi: “Đúng ! Con dâu như sao đến miếng thịt hỏng cũng không chịu bỏ đi! Có phải cố muốn chết cháu đích tôn nhà tôi không?!”

Chỉ trong chớp mắt, tôi trở thành người ác độc, một thím nhỏ mọn, một nàng dâu độc ác.

Chồng tôi giận dữ kéo tôi về nhà, suốt quãng đường tôi giải thích thế nào hắn cũng không chịu nghe.

Hắn còn tôi đang dối trá, vu oan cho thân mình.

Hắn lấy sợi xích chó to bằng bắp tay trói tôi vào tầng hầm.

Từ hôm đó, tôi liên tục bị bạo hành.

Hắn túm tóc tôi, đập mạnh đầu tôi vào tường, dùng thuốc lá đang cháy châm lên mặt tôi.

Hắn nhổ răng tôi, giật móng tay tôi, nhấn tôi vào bồn nước lạnh.

Hắn thản nhiên dẫn đàn ông lạ vào nhục tôi.

Đêm Giao thừa, tôi khó khăn lắm mới thoát khỏi sợi xích, định chạy trốn.

Nhưng lại đụng ngay Tráng Tráng.

Nó cầm một con dao sắc nhọn, đâm mạnh vào tôi.

Trong giây phút cuối cùng, tôi cảm nhận máu mình đang chảy dần cạn kiệt, từng thớ da trên người bị xé rách.

Bạn thân tôi, mẹ chồng tôi và chồng tôi đứng trên ban công, bình thản tôi đau đớn đến chết.

Cuối cùng, thi thể tôi bị đem cho bầy chó hoang ăn sạch.

Mẹ chồng thấy tôi thẫn thờ, lập tức bấu mạnh vào tay tôi.

“Nghĩ gì ? Mau xem, thịt này có ăn không?!”

Tôi bừng tỉnh khỏi dòng ký ức, bàn tay vẫn khẽ run rẩy.

“Mẹ à, con chỉ học cho vui thôi, sao mà biết ! Chị dâu có cách nuôi con riêng, con thím, chỉ cần đưa tiền là rồi!”

Bạn thân tôi lúc này mới hài lòng, vui vẻ ôm lấy tay mẹ chồng, nũng: “Mẹ ơi, con với A Nguyệt là thân từ hồi cấp ba đấy! Cô ấy biết gì con cũng biết! Cô ấy không biết gì con cũng biết!”

Nói rồi, ta đầy tự mãn.

Tôi biết ta đang cố ý nhắc đến chuyện tôi không thể sinh con.

Tôi cúi mắt, sợ rằng ta sẽ ra hận ý trong lòng tôi.

Tôi từng có một đứa con, nếu nó không bị đi, giờ này chắc cũng lớn bằng Tráng Tráng rồi.

Tiếng chuông cửa vang lên, chồng tôi, Dư Nguyên, đã về.

Bạn thân tôi lập tức bỏ chén xuống, hào hứng chạy đến nhận cặp cho hắn.

Mẹ chồng tôi lạnh lùng tôi, sắc mặt tràn đầy chán ghét.

“Coi con đi, có giống dâu con trong nhà không? Không chịu sinh con, chồng đi về cũng chẳng thèm đón tiếp, tao không hiểu rốt cuộc cưới mày về cái gì nữa!”

Tôi thân và chồng mình, ánh mắt đầy ý mà không phải .

Hai người họ, rốt cuộc đã lén lút với nhau từ bao giờ?

2

Đến bữa tối, thân tôi vui vẻ bưng bát thịt hạch đầy giòi do chính tay ta lên bàn.

Những con giòi trắng nõn nhảy múa trong bát, trông vô cùng sinh .

Tráng Tráng vươn tay định chộp lấy: “Mẹ ơi, con muốn ăn!”

Mẹ chồng tôi lập tức niềm nở đứng dậy, múc cho Tráng Tráng một bát đầy.

“Ôi chao, xem cháu đích tôn nhà tôi ăn khỏe chưa kìa!”

Bạn thân tôi cũng tươi: “Đúng rồi đó, Tráng Tráng phải ăn nhiều thì mới lớn nhanh, khỏe mạnh chứ!”

Nhưng vừa thấy đám giòi, chồng tôi lập tức nôn khan.

“Mẹ, đây là cái gì ?”

Bạn thân tôi lập tức bĩu môi, đôi mắt ửng đỏ, đáng thương chồng tôi: “Chú 2 à, đây là món ăn bé tự tay mà! Sao lại chê bé chứ!”

Tôi cũng phụ họa theo: “Đúng rồi đấy , cả buổi chiều nay Khả Hân đã vất vả món thịt nghiền này! Anh quá đáng lắm!”

Chồng tôi lộ vẻ khó xử, đành nén sự ghê tởm mà múc một ít vào bát.

Bạn thân tôi mong chờ hắn, khiến hắn chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc cắn răng nuốt xuống.

Tôi giả vờ cũng định múc một bát, mẹ chồng tôi lập tức lấy đũa gõ vào tay tôi.

“Cô ăn cái gì mà ăn? Tráng Tráng sinh non, cần ăn thịt bồi bổ! Khả Hân sinh Tráng Tráng cũng cần tẩm bổ! Con trai tôi đi cả ngày vất vả cũng phải bồi bổ! Còn , một kẻ vô dụng đến một quả trứng cũng không đẻ nổi mà cũng đòi ăn thịt Khả Hân nấu à? Mơ đi!”

Tôi đành phải đặt đũa xuống, chỉ cúi đầu nhạt.

Càng tốt, thứ thịt đầy giòi này, ai thích ăn thì cứ ăn!

Sáng hôm sau, món thịt hạch đầy giòi lại bưng lên bàn như thường lệ.

Lúc đi ngang qua phòng ăn, tôi nghe thấy Tráng Tráng hỏi thân tôi bằng giọng non nớt: “Mẹ ơi, sao thím không ăn cháo thịt giòi ?”

Bạn thân tôi giả vờ như không thấy tôi, vô tư đáp: “Vì thím con không sinh con mà! Nhưng Tráng Tráng đừng thím trước mặt thím nhé! Thím mà nghe sẽ buồn lắm đấy!”

Cô ta che miệng trộm, còn Tráng Tráng thì nhướng mày, ánh mắt tràn đầy khinh thường.

“Vậy mẹ ơi, một người phụ nữ không sinh con thì có còn là phụ nữ không?”

Bạn thân tôi ôm Tráng Tráng vào lòng, nhạo: “Tất nhiên là không rồi! Nhiệm vụ của phụ nữ là sinh con mà! Sau này Tráng Tráng không lấy một người phụ nữ không sinh con vợ đâu nhé!”

Chồng tôi cũng nghe thấy cuộc đối thoại này.

Thấy tôi đứng sững ở cửa bọn họ, hắn có chút khó chịu, đẩy tôi một cái: “Làm gì ? Sắp trễ rồi đấy! Đứng đó cái gì? Tráng Tráng chỉ là con nít thôi, cũng đi tính toán với con nít sao?”

Tôi cúi đầu, lặng lẽ bước ra ngoài.

Đúng , sao có thể là lỗi của bọn họ chứ?

Từ trước đến giờ, sai luôn là tôi.

Càng ngày, bọn họ càng ăn nhiều thịt giòi hạch, và dần dần cơ thể họ cũng bắt đầu xuất hiện các triệu chứng bất thường.

Lúc đang việc, tôi đột nhiên nhận cuộc gọi từ mẹ chồng.

“Tiểu Nguyệt, Tráng Tráng đột nhiên nôn ói, chị dâu con kiên quyết không chịu đưa nó đi bệnh viện.

Con có muốn về xem thử không?”

Xem cái gì mà xem, ngày nào cũng ăn giòi thịt hạch, không nôn mới lạ!

“Mẹ à, chắc tại Tráng Tráng ăn đồ nguội thôi.

Nếu chị dâu không muốn đưa nó đi viện thì cứ kệ đi, mọi người theo dõi hình là .

Dù gì chị ấy cũng đâu có lý do gì để chính con trai ruột của mình.”

Tôi cố nhấn mạnh bốn chữ “con trai ruột”, đoán chắc mẹ chồng đang bật loa ngoài vì sợ mất lòng thân tôi.

Nếu có vấn đề gì, người không tôn trọng ý kiến của ta sẽ là tôi, còn mẹ chồng có thể ung dung đứng ngoài.

Quả nhiên, ngay sau đó tôi nghe thấy giọng nũng nịu của thân: “Mẹ à, con đã bảo rồi mà! Cứ nghe theo con đi, con sẽ không Tráng Tráng đâu!”

Bạn thân tôi sinh ra ở một vùng quê hẻo lánh, ta luôn có niềm tin mãnh liệt vào các bài thuốc dân gian.

Hồi đại học, để tăng vòng một, ta còn bắt ong về chích lên ngực, cả ký túc xá của ta đầy ong bay loạn xạ.

Cuối cùng, ta lại chạy sang ký túc xá của tôi tá túc, để mặc đám cùng phòng bị hành hạ.

Đến khi họ phàn nàn, ta liền trốn sau lưng tôi, tỏ vẻ đáng thương cầu cứu.

Lúc nào cũng chỉ biết khóc lóc, giả vờ tội nghiệp rằng mình là con nông thôn, chẳng biết gì cả, xin mọi người đừng bắt nạt ta.

Và thế là, những người cùng phòng đáng thương của ta lại bị biến thành kẻ ác.

Lúc tôi bắt đầu muốn cắt đứt quan hệ với ta, ai ngờ ta lại bám lấy trai tôi, trở thành “ em chí cốt”.

Chỉ cần tôi lạnh nhạt với ta một chút, tôi ngay lập tức trở thành người ích kỷ, lạnh lùng, nhẫn tâm.

Quả nhiên, thấy món thịt giòi hạch không hiệu quả, ta lại tìm đến một bài thuốc dân gian khác.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...