Người Thím Không Biết [...] – Chương 3

5

Lúc mới mua nhà, mẹ chồng đã muốn vợ chồng tôi chia một nửa cho chồng và vợ hắn.

Tôi phải đấu tranh lý lẽ, thậm chí còn dọa rằng nếu để chồng chen chân vào, tôi sẽ lập tức ly hôn, lấy một nửa căn biệt thự rời đi.

Chồng tôi rõ ràng cũng không muốn, lúc đó lại chẳng dám hó hé gì trước mặt mẹ hắn.

Kết quả là tôi bị gắn mác “nàng dâu đanh đá, keo kiệt” bên phía nhà chồng.

Giờ phút này, hắn nắm chặt tay tôi, chờ tôi lên tiếng giúp hắn thoát khỏi cảnh này.

“Được thôi, cứ yên tâm ở đây đi.”

Tôi rút tay khỏi tay hắn, thái độ thay đổi hoàn toàn.

Mẹ chồng lạnh giọng hừ một tiếng: “Thế còn ! Có người ấy à, nên biết rõ đây là nhà của ai! Hai em nó thân thiết như thế, tất nhiên phải ở chung một nhà rồi.”

Chồng tôi không gì.

Chờ tôi ăn cơm xong, hắn lập tức kéo tôi về phòng.

“Thịnh Nguyễn Nguyệt, có ý gì đây? Cô thật sự muốn để tôi ở tầng hai à?”

“Sao nào? Chị dâu đã dọn vào ở với con trai chị ấy rồi, chẳng lẽ còn muốn đuổi trai ra ngoài sao?”

Tôi hỏi ngược lại.

Hắn tối sầm mặt, giận dữ đạp vào chiếc bàn bên cạnh.

“Cô không phải không biết, mẹ tôi đã để hắn dọn vào, sau này nhất định sẽ bắt tôi sang tên căn nhà cho hắn!”

Tôi mở cửa phòng ra, cố để hắn lớn tiếng hơn một chút, cho mẹ chồng và chồng nghe thấy.

Hắn lập tức câm nín.

Anh chồng chính thức dọn vào ở cùng chúng tôi.

Người khổ sở nhất chính là chồng tôi.

Cuộc sống chưa yên ổn bao lâu, bỗng nhiên có một người phụ nữ kéo vali tìm đến.

Cô ta tự nhận mình là chồng quen khi đi .

Vừa thấy ta, Tráng Tráng lập tức lao đến xô ngã ta.

May mà chồng phản ứng nhanh, kịp thời kéo ta ra sau lưng che chở.

Bạn thân tôi thấy , nước mắt rơi như mưa.

“Anh Dư Phương! Sao lại đối xử với bé như ?”

Người phụ nữ kia thân tôi – kẻ nuôi nấng trong nhung lụa – trong mắt lóe lên tia ghen tị.

Cô ta yếu ớt tựa vào lòng chồng, ngón tay trắng nõn vẽ vòng tròn trên ngực hắn.

“Anh Phương, đã hứa sẽ không bạc đãi em mà.”

Anh chồng lộ vẻ khó xử, chỉ biết quay sang cầu cứu mẹ chồng.

Mẹ chồng đành miễn cưỡng để ta vào nhà trước rồi tính sau.

Người phụ nữ đó tên là Từ Lệ, là người trọ chung với chồng lúc hắn đi xa.

Hai người sống cùng nhau, dần dà nảy sinh quan hệ.

Từ Lệ nheo mắt thân tôi từ đầu đến chân.

“Anh Phương, đây là vợ à? Đúng là một mỹ nhân! Không giống em, chẳng ai thương, chẳng ai , mới hơn hai mươi mà trông đã già cỗi rồi.”

Anh chồng nghe , lại càng đau lòng hơn.

“Tiểu Lệ, em đừng ! Cứ ở lại đây đi, nhất định sẽ có trách nhiệm với em!”

Bạn thân tôi nghe xong lập tức cuống lên: “Anh ơi! Thế còn bé thì sao? Anh không cần bé nữa à?”

Anh chồng ôm chặt ta vào lòng: “Sao lại không? Bé là người nhất mà!”

Từ Lệ mắt đỏ hoe, bất ngờ quỳ xuống trước mặt thân tôi: “Chị à, chị cứ yên tâm! Em sẽ không giành Phương với chị đâu! Em chỉ sinh đứa bé xong rồi đi thôi!”

Mọi người lúc này mới nhận ra bụng ta đã hơi nhô lên.

Anh chồng ngỡ ngàng: “Em em mang thai con của ?”

Từ Lệ kéo tay hắn đặt lên bụng mình.

Hắn ta rồi lại thân tôi.

Bạn thân tôi chằm chằm vào bụng ta, nghiến răng nghiến lợi.

“Diêm Khả Hân, không phải ấy không thể có con sao?”

Sắc mặt thân tôi và chồng tôi lập tức tái nhợt.

“Đúng rồi đó, đừng nghe ta bậy! Theo em thấy, đứa bé này chắc chắn không phải con đâu.

Ai biết ta đã ngủ với gã nào rồi giờ muốn đổ vỏ chứ!”

Chồng tôi vội vàng giải thích, sợ rằng chồng sẽ lỡ miệng ra thân thế thật sự của Tráng Tráng.

Nhưng tôi lại cố gặng hỏi.

“Ý là gì? Nếu cả thật sự không thể sinh con… thì Tráng Tráng từ đâu ra ?”

Mẹ chồng cũng mơ hồ nhận ra có gì đó sai sai.

“Bé Tráng Tráng là con của Dư Nguyên và Nguyễn Nguyệt mà!” Anh chồng hoàn toàn không để ý đến ánh mắt ra hiệu của chồng tôi, buột miệng ra sự thật.

Tôi giả vờ kinh ngạc, trong khi mẹ chồng thì nhíu mày thật chặt.

“Cái gì? Cậu Tráng Tráng là con của Nguyễn Nguyệt?”

6

Bạn thân tôi và chồng tôi lại một lần nữa giải thích ngọn ngành cho mẹ chồng.

Tôi giơ tay tát thẳng vào mặt Dư Nguyên mấy cái thật mạnh.

“Nếu chuyện này là thật, thì chúng ta kết thúc rồi!”

Nói rồi, tôi kéo cả đám đến bệnh viện xét nghiệm ADN.

Dù đã đoán trước kết quả, khoảnh khắc thấy Tráng Tráng thực sự là con ruột của mình, tôi vẫn bật khóc nức nở.

Đứa con mà tôi từng thương mong mỏi, lại bị người ta cấy vào bụng khác, rồi cuối cùng chính tay nó chết tôi.

Mẹ chồng kết quả, sắc mặt lập tức sa sầm.

Bà ta kéo chồng và thân tôi đi xét nghiệm sức khỏe.

Kết quả, chồng hoàn toàn có thể sinh con.

Còn thân tôi, vì đã nạo thai quá nhiều lần, tử cung bị tổn thương đến mức không thể mang thai nữa.

Sắc mặt mẹ chồng thay đổi hoàn toàn, không còn vẻ ôn hòa như trước: “Thì ra con đàn bà không đẻ nổi lại chính là ! Cô còn dám lừa con trai tôi là nó vô sinh!”

Không nằm ngoài dự đoán, thân tôi cuối cùng cũng phải thú nhận.

Những đứa con bị bỏ trước đây, thực chất đều là con của chồng tôi!

Tôi lập tức giả vờ ngất xỉu.

Chồng tôi cũng không ngờ lại bị chính ta bóc trần sự thật.

Khi tôi tỉnh lại, mẹ chồng mặt dày ngồi xuống cạnh tôi, gượng bảo tôi đừng giận Dư Nguyên.

Lúc này, tôi mới biết, điện thoại của chồng tôi đã nhận loạt ảnh và video thời đại học của thân tôi, toàn là cảnh ta ăn chơi trác táng.

Anh chồng và chồng tôi cuối cùng cũng hiểu ra, bao nhiêu năm qua, họ đã bị ta xoay mòng mòng trong lòng bàn tay.

Tức giận đến cực điểm, họ ném ta vào tầng hầm.

Tráng Tráng cũng vì chuyện này mà bị ghẻ lạnh trong nhà.

Lần này, nó trút hết mọi lỗi lầm lên đầu thân tôi.

Khi tôi xuống tầng hầm thăm ta, ta nằm co quắp trên nền đất lạnh lẽo, toàn thân bầm dập.

Tôi đến gần, nghe thấy ta thì thào: “Sao lại thế này… sao có thể như thế này … đáng lẽ phải là Thịnh Nguyễn Nguyệt nằm đây mới đúng…”

Tôi đoán, ta cũng đã sống lại.

“Bạn thân của tôi, ở đây thế nào? Dễ chịu không?”

Tôi lên tiếng, ta hoảng hốt.

Cô ta khó khăn ngước mắt tôi: “Là mày! Tất cả đều do mày đúng không?!”

Tôi vén tóc ta ra sau tai, mạnh tay bóp chặt cằm ta: “Đúng , kiếp trước, chẳng phải chính mày cũng đã đẩy tao đến bước đường cùng sao?”

Trước đây, tôi từng nghĩ ta dù có tiểu thư đỏng đảnh, vẫn chân thành với tôi.

Đến khi tôi chết, tôi mới thấy ta đứng trước bia mộ tôi, giả vờ khóc lóc, đốt tiền vàng.

Cô ta oán hận vì tôi đã cướp đi hào quang thuộc về ta, khiến ta trở thành cái bóng mờ nhạt.

Nên khi biết bố mẹ tôi đi du lịch, ta đã giở trò với xe, khiến họ gặp tai nạn giao thông.

Cô ta tưởng rằng, tôi mất bố mẹ, sẽ trở nên đáng thương như ta, sẽ bị mọi người ghét bỏ.

Nhưng không, tôi lại có một người trai thương mình hết lòng.

Vậy nên, ta tìm mọi cách cướp trai tôi, cướp con tôi.

Bóc lột tất cả của tôi, giẫm đạp lòng tự tôn của tôi dưới chân, khiến tôi mãi mãi không thể ngẩng đầu lên trước mặt ta.

Nhưng giờ đây, tôi sẽ để ta tận hưởng mọi đau khổ mà tôi từng chịu đựng ở kiếp trước.

Trong ánh mắt tuyệt vọng của ta, tôi thoáng thấy bóng người cựa quậy ngoài cửa.

Tôi ghé sát tai ta, thì thầm: “Có lẽ mày không biết, đứa con mà tao mang trong bụng kiếp trước, thực sự là một thai đôi nam… mang gen hung bạo, kiểu phản xã hội đấy.

Kiếp trước tao chết trong tay nó.

Mày đoán xem, kiếp này ai sẽ là người chết?”

Tôi vừa lên tầng, người kia liền ba bước thành hai chạy đến bên tôi, giọng có chút gượng gạo: “Mẹ…”

Tôi lạnh mặt, thậm chí không thèm liếc nó.

“Mẹ mày đang nằm kia kìa!”

Thằng nhóc còn chưa trưởng thành, vóc dáng vẫn nhỏ gầy.

Nó cúi đầu, giấu đi vẻ kiêu ngạo trong mắt.

Nhưng tôi biết rõ, đó không phải sự ăn năn, mà là con rắn độc đang giấu móng vuốt, chờ ngày cắn trả.

7

“Sao chị dâu chạy mất rồi?!”

Chồng tôi nhíu chặt mày, vẻ mặt lo lắng.

Xem ra thân tôi vẫn còn bản lĩnh, trong huống này mà vẫn có thể thuyết phục Tráng Tráng giúp ta trốn thoát.

Chỉ là… cái giá phải trả là gì đây?

Là mạng của nhà họ Dư, hay là mạng của tôi?

Tôi viện cớ đi công tác, rời khỏi nhà từ sớm.

Lặng lẽ trốn trong khách sạn, dùng camera giám sát theo dõi hình trong nhà.

Hy vọng thân tôi sẽ không tôi thất vọng.

Kẻ phối hợp cùng ta không ai khác, chính là chồng tôi.

Bị mẹ chồng ép sang tên căn nhà cho chồng, hắn cuối cùng cũng nhịn không nổi, quyết định ra tay với trai mình.

Hắn và thân tôi cùng lên kế hoạch, hạ độc mẹ chồng và chồng.

Ban đầu, chồng tôi muốn lợi dụng thân tôi để chết mẹ hắn và chồng.

Nhưng người đầu tiên mà ta ra tay lại chính là Tráng Tráng.

Mất đi đứa con duy nhất, chồng tôi điên cuồng lao vào giằng co với ta.

Tôi thực sự không ngờ, hắn lại có chút cảm thật sự với đứa bé đó.

Trong lúc hỗn loạn, chồng đột nhiên bừng tỉnh.

Thì ra, hắn không uống nhiều thuốc lắm, nên giờ thuốc đã gần hết tác dụng.

Hắn sững sờ Tráng Tráng đang nằm trên sàn, bất trong giây lát.

Chồng tôi không muốn bỏ lỡ cơ hội chết hắn.

Hắn vớ lấy con dao gọt hoa quả trên bàn, điên cuồng đâm tới.

Dồn nén bao nhiêu năm uất hận vì bị mẹ thiên vị, hắn trút ra hết trong từng nhát dao.

Bạn thân tôi cũng không dừng lại, xách dao lao vào phòng, chém về phía Từ Lệ.

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, cả căn nhà ngập trong máu tươi.

Cô ta cũng không tha cho mẹ chồng.

Đến khi tất cả đều chết sạch, hai kẻ sát nhân lại ngồi bệt xuống sàn, nhau .

Bọn họ vốn định thu dọn đồ đạc, cùng nhau trốn ra nước ngoài.

Nhưng tôi đã gọi cảnh sát.

Vậy là thân tôi và chồng tôi, cuối cùng cũng đoàn tụ với nhau trong tù.

Tôi bán căn nhà, cầm theo số tiền đó rời xuống miền Nam, tìm một thị trấn nhỏ sống những ngày yên bình.

Từ đó về sau, tôi không bao giờ nghe thấy bất kỳ tin tức gì về thân tôi hay chồng tôi nữa.

[Hoàn]

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...