Người Thừa Kế Vô [...] – Chương 3

3

Tôi đưa tay sờ mặt mình – vừa bị tờ giấy bén cứa rách da.

Giận quá hóa , tôi túm lấy Lục Viễn Phàm, thẳng vào mặt hắn một cú.

Tên tiểu bạch kiểm này lập tức bị tôi ngã lăn ra đất.

Khuôn mặt bôi đầy phấn son của hắn lập tức sưng vù tím tái, ôm mặt vừa rên vừa “A a a a!”

Thẩm Tri Hạ hét lên, nửa quỳ dưới đất đỡ lấy hắn. Lục Viễn Phàm vội vàng dựa đầu vào chân ta như thể sắp chết đến nơi.

Cô ta xót xa sờ mặt hắn: “Viễn Phàm, mặt … có đau không?”

Lục Viễn Phàm bĩu môi, vừa lắc đầu lại vừa gật đầu, khiến tôi lại muốn vung thêm cú nữa.

Thẩm Tri Hạ quay sang tôi, tức giận quát lớn: “Phó Dật Xuyên, quá đáng lắm rồi! Đây là chỗ để đánh người sao?!”

“Sao lại thô lỗ thế chứ? Lại còn đánh người ra nông nỗi này?!”

“Anh khiến tôi thấy buồn nôn!”

Lục Viễn Phàm ấn nút gọi, bảo vệ ngoài cửa lập tức xông vào, khóa chặt cánh tay tôi.

Hắn Thẩm Tri Hạ đỡ dậy, ngạo mạn:

“Loại người nào thì nên ở đúng chỗ của nó. Nơi này, cả đời cũng chẳng với tới đâu.”

“Và nữa, đuổi hắn ra ngoài! Phong sát hắn!”

Thẩm Tri Hạ cúi đầu, không phản đối, coi như ngầm đồng ý với mọi chuyện.

Tôi gạt mạnh tay bảo vệ, ánh mắt vô cảm ta: “Thẩm Tri Hạ, chẳng lẽ quên rồi…”

Tôi còn chưa kịp hết câu, Thẩm Tri Hạ đã lạnh lùng quát lên: “Câm miệng! Chẳng qua chỉ là một tên vô học ăn bám!”

“Còn đứng đực ra đó gì? Mau đưa hắn ra ngoài!”

Tôi ngây người. Vô học? Ăn bám?

Lục Viễn Phàm nheo mắt khiêu khích tôi.

Ngoài phòng họp, mấy tiếp viên hàng không đứng tụ tập xem náo nhiệt, thấy tôi bị kéo ra ngoài liền lộ vẻ khinh thường:

“Thằng điên nào thế? Làm ầm lên cả phòng họp.”

“Lên tầng này chẳng phải cần quẹt thẻ sao? Hắn chui từ đâu ra ?”

“Đụng đến Lục là xong đời rồi. Chắc chắn bị phong sát luôn trong ngành, chỉ còn đường về nhà ăn bám thôi.”

“Không thấy mặt Lục bị đánh sưng vù à? Đoán xem hắn có bị kiện đến sạt nghiệp không.

Cái thân xác đó có bán cũng chẳng đủ tiền đền.”

“Đúng là không biết lượng sức!”

Tiếng cợt vang lên không dứt.

Lục Viễn Phàm lại lên tiếng: “Khoan đã!”

Bảo vệ giữ chặt lấy cánh tay tôi, ra hiệu bắt tôi dừng lại.

Hắn chỉnh lại cổ áo, nhếch mép đầy vẻ giễu cợt:

“Tên sửa máy này ngay cả hợp đồng chính thức cũng không có. Hắn lẻn vào đây không chỉ để nghe lén thông tin cơ mật, mà còn cố hành hung. Hơn nữa… còn ăn trộm!”

Tôi nheo mắt, hắn như thể không tin nổi những gì mình vừa nghe.

Lời hắn vừa dứt, cả đám người xôn xao như có bom nổ giữa phòng. Một tiếp viên che miệng, mặt đầy kinh ngạc.

Thẩm Tri Hạ nhíu mày: “Trộm cắp?”

Lục Viễn Phàm ngẩng cao đầu: “Ăn trộm bản thiết kế mới nhất của tôi, còn ra tay hỏng chiếc ghim cài ngực tôi thiết kế.”

Hắn rút từ ngực ra một chiếc ghim đã bị ép bẹp, viên kim cương trên đó gần như rơi rụng.

Tôi đánh mặt hắn mà tiện tay luôn ghim ngực của hắn sao?

Tôi khẩy đầy mỉa mai: “Anh định vu oan cho tôi đấy à?”

Lục Viễn Phàm không thèm để ý đến tôi, quay sang hỏi Thẩm Tri Hạ: “Chị Tri Hạ, chị thấy nên xử lý thế nào?”

Thẩm Tri Hạ khẽ nâng mí mắt, giọng dửng dưng: “Bắt ta bồi thường.”

Đám người vây quanh lập tức hô lên: “Bồi thường! Bắt ta bồi thường!”

Lục Viễn Phàm ra vẻ chán ghét: “Chỉ sợ ta không có nổi tiền bồi thường.

Một tháng lương bảy ngàn mà đòi đền cho báu vật năm mươi triệu của tôi à?”

Mọi người cùng hít vào một hơi lạnh, kinh ngạc thốt lên: “Năm—năm mươi triệu?!”

“Cái tên nghèo kiết xác đó chắc chắn không đền nổi đâu!”

Tôi khẽ nhíu mày, hắn như kẻ ngu ngốc: “Loại người như , không đi cửa sau thì sao cơ trưởng?”

“Giá trị không phải bao nhiêu thì là bấy nhiêu. Cần có người thẩm định chuyên môn.

Hơn nữa, thứ đó không phải tôi hỏng. Anh muốn vu khống thì cũng phải có bằng chứng chứ.”

Lục Viễn Phàm giơ chiếc ghim ngực lên: “Chị Tri Hạ có thể chứng cho tôi!”

“Hôm nay đền thì đền, không đền cũng phải đền.”

Tôi sang Thẩm Tri Hạ.

4

Thẩm Tri Hạ tỏ ra mất kiên nhẫn: “Phó Dật Xuyên, món đồ đó chính là hỏng.

Anh đến cả trách nhiệm tối thiểu của một người đàn ông cũng không có à?”

“Trong này cấm dùng điện thoại, cấm chụp ảnh, không biết sao?

Anh cầm điện thoại gì? Tôi có quyền nghi ngờ đang thu thập thông tin trái phép trong cuộc họp cấp cao của chúng tôi.”

Tôi móc điện thoại ra, thẳng hai người:

“Năm mươi triệu, tôi chuyển cho , dám nhận không?”

Lục Viễn Phàm nghênh ngang tôi, châm một điếu thuốc, giọng lấc cấc:

“Mọi người nghe hắn kìa, như thể hắn có thật ngần ấy tiền ấy.”

“Có gì mà tôi không dám nhận?”

“Phải là một trăm triệu mới đúng!

Bản thiết kế cộng thêm cú vừa rồi, một trăm triệu là còn rẻ đấy!”

“Đây là giá hữu nghị tôi dành cho đó, đồ—nghèo—mạt—!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...