Để giữ gìn danh dự cho tôi, Lục Trường An viện cớ đi du học trao đổi, giúp tôi vượt qua nỗi đau thất , rồi đưa tôi sang Anh.
Vì từ nhỏ chúng tôi là thanh mai trúc mã, hai bên gia đình đều biết rõ về nhau, nên bố mẹ tôi đồng ý.
Ban đầu, chúng tôi dự định sẽ bí mật bỏ đứa bé, kế hoạch không theo kịp thực tế.
Đứa bé đã khá lớn, và thêm vào đó, tôi từng mắc một trận bệnh nặng khi còn nhỏ. Dù đã khỏi bệnh, vẫn để lại di chứng. Bác sĩ rằng cơ thể tôi rất khó mang thai, và nếu thai, sẽ tổn nghiêm trọng cho cơ thể. Để an toàn, bác sĩ khuyên tôi nên giữ lại đứa bé.
Trần Uyển Doanh kể cho tôi nghe về việc Lục Trường An tốt với ta ra sao, chăm sóc ta như thế nào.
Nhưng sao tôi không biết chứ? Năm đó, khi ở nơi đất khách quê người, chính Lục Trường An đã chăm sóc tôi từ lúc mang thai đến khi sinh con, tận tâm từng chút một.
Chính trong những khoảnh khắc khi chỉ có hai người bên nhau, đã khiến tôi cảm . Nhưng tôi biết giữa chúng tôi sẽ không có kết quả gì, nên tôi đã chôn giấu cảm đó thật sâu vào lòng, quyết định coi như người thân trong gia đình.
Tôi luôn coi ấy như một người trai.
Nhưng vào những tháng cuối thai kỳ, tôi thường ngủ không yên giấc. Trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, tôi cảm nhận có ai đó đang hôn mình. Tôi mơ hồ nghĩ rằng mình đang mơ. Bàn tay ấm áp của người đàn ông vuốt ve nhẹ nhàng, và tôi cứ ngỡ đó là Phục Tầm.
Mũi cay xè, mắt đẫm lệ, tôi ôm chặt lấy người đó không buông, vừa trách móc vừa hỏi:
“Anh đã đi đâu suốt thời gian qua?”
Nghe lời tôi , nụ hôn của người đàn ông càng sâu hơn, bàn tay ấy siết chặt hơn.
Tôi cố giãy giụa không thoát ra . Và rồi, dưới sức nóng của nụ hôn và vòng tay ôm chặt, tôi dần trở nên mơ hồ và lạc lối.
Sau một đêm hỗn loạn, khi mở mắt ra, tôi kinh hoàng nhận ra người nằm bên cạnh mình không phải ai khác mà chính là Lục Trường An – người mà tôi từng dự định chỉ coi như trai. Một khi ranh giới mập mờ này bị vỡ, thật khó để quay lại như trước.
Chúng tôi bắt đầu sống với nhau như một cặp đôi, sự thật là tôi vẫn đang mang trong mình đứa con của người khác, điều này khiến tất cả trở nên càng phi lý.
Sau khi đứa bé sinh ra, ấy đã sắp xếp một gia đình nhận nuôi cho đứa bé.
Sau khi thời gian trao đổi một năm kết thúc, chúng tôi trở về nước. Ngoài Lục Trường An ra, không ai biết rằng tôi đã sinh con.
Có lẽ chính vì điều đó mà Lục Trường An tin chắc rằng việc ấy có con riêng sẽ không khiến tôi phản đối, và tôi cũng không có quyền phản đối.
Về việc tìm lại đứa trẻ, tôi không quá kỳ vọng. Nhưng điều tôi không ngờ là đứa bé đã tìm đến tôi trước, cùng người đã nuôi nấng mình đến tận bây giờ.
Và người đó chính là Phục Tầm – người từng biến mất khỏi cuộc đời tôi từ thời trung học.
Chàng trai trẻ năm xưa giờ đây đã trưởng thành, nét ngây ngô đã không còn. Trước mắt tôi là một người đàn ông lịch lãm, mặc vest chỉnh tề, khoác áo dạ màu đen, làn da trắng lạnh.
Đôi bàn tay với các khớp xương rõ ràng đang cầm một cây gậy đen sang trọng, đeo trên tay một chiếc đồng hồ kim loại đắt tiền. Anh ấy trông giống như một quý ông Anh quốc thực thụ.
Phục Tầm ngẩng đầu lên và thẳng về phía tôi.
Bầu trời u ám trong đôi mắt năm ấy nay đã không còn nữa, ánh mắt ấy giờ sắc bén và toát lên vẻ uy quyền. Có vẻ những năm qua ấy đã sống rất tốt, thậm chí còn tìm ra việc tôi đã sinh con ở Anh và còn đủ sức mang đứa bé về nuôi dưỡng.
Thế , ấy lại chưa từng nghĩ đến việc liên lạc với tôi, thông báo cho tôi điều gì, giống hệt như Lục Trường An – có con rồi đến lúc con lớn cũng không nghĩ đến chuyện với tôi một lời.
Những người đàn ông này, nghĩ kỹ lại thật là vô lý.
Tôi chăm quan sát cậu bé trước mặt. Năm 17 tuổi tôi sinh cậu ra, giờ đây cậu đã 11 tuổi – một cậu bé đang bước vào tuổi dậy thì.
Gương mặt cậu bé hoàn hảo, kết hợp những nét đẹp từ cả tôi và cha cậu. Đôi môi đỏ, hàm răng trắng, vẻ đẹp của cậu thực sự khiến người khác phải ngỡ ngàng ngay từ cái đầu tiên.
Ngay lúc này, tôi có thể hiểu vì sao Lục Trường An lại nhất quyết muốn có con ruột của mình. Máu mủ ruột thịt, lần đầu tiên tôi gặp cậu bé, tôi đã cảm nhận sự gần gũi.
“Mẹ ơi!”
Cậu bé Phục Tầm, người đang đứng bên cạnh với vẻ mặt điềm tĩnh, rồi khẽ gọi tôi. Tôi sững sờ, đứa trẻ nhận ra tôi ư?
“Anh chưa kết hôn sao?”
Tôi ngạc nhiên, buột miệng hỏi.
“Em không nghĩ là mình nên hỏi những năm qua đã đi đâu à?”
Phục Tầm đáp, giọng bình tĩnh.
“Không quan trọng nữa.”
Tôi một cách nhẹ nhàng.
Thời gian đã trôi qua, dù giờ gặp lại người đàn ông đã từng tôi rung thời thiếu nữ, dù có giàu có, đẹp trai đến đâu, trái tim tôi vẫn không còn cảm gì.
Người đã rời bỏ tôi, tôi cũng chẳng còn lưu luyến gì.
Phục Tầm xuất thân từ một gia đình khó khăn, cha ấy nghiện cờ bạc, lại còn bạo hành gia đình.
Mẹ ấy phải rất vất vả để thoát khỏi vũng lầy đó. Sau khi ly hôn, bà đã một mình mang Phục Tầm đi chuyển nhà, chuyển trường.
Khi đó, tôi cũng từng nghĩ ấy có thể đã gặp khó khăn, rằng cha ấy đã tìm đến.
Anh ấy và mẹ ấy đã bỏ trốn trong đêm và biến mất không để lại chút tin tức gì. Không một lời nhắn, không một cú điện thoại, thậm chí cũng không có lấy một tin nhắn.
Tôi thực sự đã bị ấy bỏ rơi.
“Anh không bỏ rơi em.”
Phục Tầm .
“Người đàn ông đó đã bắt cóc mẹ . Anh đuổi theo và bị hắn đánh ngất. Khi tỉnh dậy, phát hiện mình đang trên một con tàu, cùng với mẹ bị bán sang Đông Nam Á.”
“ Mẹ đã qua đời, còn may mắn cứu thoát. Anh theo ân nhân sang Anh và sau này thừa kế tài sản của ông ta.”
Một câu chuyện kịch tính như lại ấy kể lại một cách điềm nhiên.
“Anh đã tìm em. Nhưng khi đó, em đã ở bên Lục Trường An rồi. Anh thấy em sống hạnh phúc nên không muốn phiền.”
Tôi chỉ ở Anh một ngày rồi bay về nước ngay sau khi gặp đứa bé.
Mục đích của tôi đã hoàn thành, còn việc hàn gắn với mối đầu thì tôi không có tâm trạng nào cho việc đó.
Dù năm xưa Phục Tầm không cố ý bỏ rơi tôi, nhiều năm đã trôi qua, cảm dù có nồng nhiệt đến đâu cũng đã phai nhạt theo thời gian.
Tuy nhiên, cũng không phải là tôi hoàn toàn không bị ảnh hưởng, đặc biệt là khi tôi phát hiện ấy bị què chân và trên cơ thể còn nhiều vết thương cũ.
Anh ấy phải chống gậy vì không thể đi lại bình thường.
Khi chúng tôi ngồi xuống trong nhà hàng, ấy cởi áo khoác và kéo tay áo sơ mi lên, để lộ một vết sẹo nâu trên cánh tay.
Tôi chỉ liếc qua một giây rồi vội vàng quay đi, không dám thêm.
Anh không , tôi cũng không hỏi. Tôi sợ nếu biết thêm, tôi sẽ không thể kìm nén cảm giác xót xa trong lòng.
Tôi vẫn đang trong một cuộc hôn nhân, và tôi không thể để mình đi quá giới hạn.
Về phần đứa bé, Triệu Khang Lạc, tôi chỉ cần biết nó đang sống tốt là đủ.
Dù tôi sinh ra nó, tôi chưa từng nuôi dưỡng nó một ngày nào, nên bất kể thái độ của nó đối với tôi ra sao, tôi cũng không bận tâm.
Tôi có thể chấp nhận mọi chuyện.
Tất nhiên, khi nghe Phục Tầm đặt tên tiếng Trung cho con, lòng tôi không tránh khỏi có chút .
Anh ấy đã dùng họ của tôi. “Khang Lạc” mang ý nghĩa hy vọng cậu bé sẽ luôn khỏe mạnh và hạnh phúc.
Mẹ tôi có sức khỏe không tốt, còn cha thì sống không vui vẻ. Cái tên Triệu Khang Lạc khiến tôi suy nghĩ rất nhiều.
Tôi vào bức ảnh của cậu bé đang tươi trong điện thoại.
Mặc dù khi mới gặp mặt cậu có chút e dè, chỉ một lát sau khi quen dần, cậu đã hỏi tôi có thể ôm cậu không.
Khi tôi ôm cậu bé vào lòng, cậu ngẩng mặt lên tôi.
Đôi mắt của cậu giống hệt Phục Tầm thuở thiếu niên, đen láy và sâu thẳm, không hề có bóng tối, mà lại sáng rực như những viên đá quý.
Cậu bé , và tôi cũng theo.
“Mẹ ơi.”
Tôi trở về nhà, người mệt nhoài, vừa đặt chân vào cửa, bố mẹ tôi đã bắt đầu một trận trách mắng, những lời chỉ trích ào ạt đổ xuống:
“Con đúng là quá bướng bỉnh, muốn đi là đi, không gì với ai!”
“Triệu Hi, con thế này khiến chúng ta rất thất vọng.”
Tôi nằm dài trên ghế sofa, để mặc họ trút cơn giận dữ.
“Nếu thất vọng đến thế, thì chúng ta cắt đứt quan hệ đi.” tôi nhỏ.
Không gian lập tức chìm vào im lặng.
“Triệu Hi, năm đó Lục Trường An không màng đến sự phản đối gay gắt của Lục thúc và Lục thẩm, cậu ấy không quan tâm đến việc sức khỏe của con không tốt, vẫn quyết tâm cưới con.”
Mẹ tôi cố gắng khuyên nhủ khi thấy tôi kiên quyết ly hôn.
“Vậy bây giờ ấy đã có con với người khác, con nhường lại vị trí cho người khác thì có gì sai?”
“Con… con gì ?”
Bạn thấy sao?