Người Tôi Cứu Đang [...] – Chương 4

Nam chính Lục An vốn không thích tôi, gặp nữ chính Cố Minh Châu mới ngộ ra rằng, với tôi chỉ là em, còn với Cố Minh Châu mới là đích thực.

Hệ thống khuyên tôi không nên đối đầu trực tiếp với nam nữ chính, vì đây là thế giới tiểu thuyết, dưới hào quang của nhân vật chính, cảnh sát và pháp luật chẳng có chút tác dụng nào.

Nó còn tôi nên quay về làng Bạch Vân, chờ phản diện xuất hiện.

Tất nhiên, tôi đã bỏ qua phần có hệ thống khi kể với Hứa Tứ.

Anh không tỏ ra ngạc nhiên khi biết tôi chính là thiên kim thật của tập đoàn Cố.

Chỉ lặng lẽ nghe hết, rồi khẽ thở dài, hôn lên trán tôi một cái.

“Sẽ có người thay bà em.”

Tôi đứng đờ ra không né tránh, đầu óc lại cực kỳ tỉnh táo.

Tôi không cần .

Tôi chỉ cần những kẻ tổn thương bà phải trả giá.

Thấy Hứa Tứ đỏ mặt, chui lại vào chăn trùm kín đầu, hệ thống sôi sục.

【Aaaa hôn rồi cuối cùng cũng hôn rồi! Hứa Tứ, có thể mạnh dạn hơn không, hôn chỗ khác ấy cũng sẽ không từ chối đâu!】

【Đây là bước đột lớn, chúc mừng ký chủ, phản diện đã bị thuần hóa thành một cún thuần khiết. Chúng ta chỉ còn cách hoàn thành nhiệm vụ một bước cuối cùng thôi!】

“Tôi còn phải gì nữa?”

【Đó là—Hứa Tứ chủ cầu hôn !】

Tôi: ?

“Cứu rỗi mà, sao lại có cả cầu hôn?”

Hệ thống gượng: 【Đây là tiểu thuyết ngôn mà. Kết cục của cứu rỗi tất nhiên là đương, hạnh phúc viên mãn rồi.】

“…Thôi .”

Tôi mở WeChat, tìm tên Lục An trong danh sách.

“Tôi biết mai sẽ đính hôn với Cố Minh Châu, tôi vẫn không quên .”

“Biết tại sao tôi về làng không? Một phần là để canh giữ linh hồn bà tôi, phần khác… chỉ có khi một nông dân bận rộn, trong những ngày mưa tí tách, tôi mới nhớ đến ruộng đồng của mình, thay vì nhớ đến .”

“Tôi đã nghĩ thông rồi, không sai, chỉ muốn tiến lên thôi.”

“Còn về chiếc cúc áo… Tôi muốn gặp lần nữa. Chỉ cần trốn cưới đến làng Bạch Vân tìm tôi, tôi sẽ đưa nó cho .”

Hệ thống hít một hơi lạnh.

【Ký chủ, đang cái gì ? Những gì Lục An đã với , quên hết rồi à?】

【Tội nghiệp phản diện đang ngủ say còn ngốc nghếch, chân đạp hai thuyền, đúng là chẳng ra gì!】

9

Lục An trả lời, “Song Song, em thật chứ?”

Tôi giữ phím ghi âm, “Mai trước 12 giờ trưa đến nhé.”

“Xin lỗi vì em hơi vội, Lục An, em nhớ đến mức một giây cũng không chờ nổi.”

Hệ thống tỏ vẻ nghi ngờ: 【Anh ta đã rất khó khăn mới đến bước này với Cố Minh Châu, liệu có thể bỏ trốn chỉ vì một cái cúc áo?】

Tôi chắc chắn, “Anh ta sẽ đến.”

“Bề ngoài ta nghe lời Cố Minh Châu, thật ra đã chịu hết nổi thói tiểu thư của ấy từ lâu rồi, chỉ là thiếu một con bài để nắm đằng chuôi Cố Minh Châu.”

“Đính hôn chứ có phải đăng ký kết hôn đâu, ta kiếm cớ dời lại vài ngày cũng chẳng sao.”

Quả nhiên.

Năm phút sau, Lục An gửi cho tôi một ảnh chụp màn hình.

Là vé tàu cao tốc sáng sớm mai.

Đúng là người có tiền, mua hẳn vé khoang thương gia.

Lục An , “Em thông suốt là tốt rồi. Làng Bạch Vân không có cả sân bay, sao thoải mái bằng ở Bắc Kinh .”

“Haiz, thực ra Cố Minh Châu vừa đỏng đảnh vừa ngang ngược, cả người toàn bệnh công chúa, ở bên ấy không lúc nào tôi không mệt mỏi. Song Song, chỉ đến khi mất em tôi mới hiểu em tốt thế nào.”

“Thế này đi, tôi mua cho em một căn nhà ở Bắc Kinh. Chờ chúng ta kết hôn, tôi sẽ nắm hết tài sản của nhà họ Cố rồi chia tay ấy để cưới em.”

Hệ thống rên khẽ một tiếng: 【Nói thì hay lắm, chẳng qua là muốn em người thứ ba sau khi ta kết hôn.】

【Sao ta lại trở nên thế này?】

“Hả?”

【Ý tôi là, nam chính tốt đẹp mà lại thành gã đàn ông hai mặt như .】

Tôi vô thức siết chặt điện thoại trong tay.

“Từ lúc ta tố tôi gian lận thi, chút cảm cuối cùng của tôi dành cho ta cũng biến mất sạch rồi.”

Tôi giả bộ vui mừng với Lục An:

“Thực ra… em hối hận từ lâu rồi, chỉ vì sợ mất mặt nên không dám tìm lành.”

“Nếu có thể bỏ qua chuyện cũ, thì tốt quá!”

Nói xong, tôi mở khung chat với Cố Minh Châu.

Gửi một biểu tượng mặt chó hí hửng.

“Em , mai còn định đính hôn không?”

Cố Minh Châu: “Sao chị biết lễ đính hôn hoãn rồi? Cậu ba dì của Lục An mất, ấy phải về chịu tang.”

Tôi: “Hahahaha.”

Rồi cắt vài đoạn trong tin nhắn của tôi với Lục An, gửi cho ta.

“Em , cái gì là của chị cuối cùng vẫn là của chị. Không tin thì mai cứ đến xem, Lục An là đi chịu tang hay đến gặp chị hàn gắn cũ.”

Phía Cố Minh Châu hiện lên “Đang nhập…” rất lâu, chắc đang phân vân.

Có vẻ phải thêm một cú hích nữa để ta thật sự ra mặt.

Tôi tìm một bức ảnh chụp lén Hứa Tứ đang ngủ say, gửi đi.

Cố Minh Châu lập tức mất bình tĩnh.

“???”

“Đây là Hứa Tứ? Sao chị có ảnh của ấy?”

Tôi nhạt, trực tiếp thoát WeChat.

Lần đầu tiên tôi ngủ một giấc ngon lành.

Khi tỉnh dậy, Hứa Tứ đang cho gà ăn ngoài sân.

Anh vừa ném chiếc áo đại cán vào máy giặt, chưa kịp thay đồ khác, thì một con gà mái đột ngột bay khỏi chuồng.

Hứa Tứ chỉ mặc áo ba lỗ, lạnh run cầm cập, vẫn nhảy lò cò đi bắt con gà cứng đầu.

“Cluck cluck cluck! Quay lại đây!”

“Cluck cluck cluck! Đồ gà chết tiệt! Có muốn ăn nữa không!”

“Cluck cluck cluck! Đừng bay lên người tôi chứ!”

“…”

Cố Minh Châu trong bộ Chanel, đứng đơ tại chỗ, chiếc giày cao gót tám phân bỗng xiêu vẹo, suýt thì ngã.

“Hứa Tứ, chưa chết?”

Cơn sốc qua đi, ta bưng miệng không dám tin.

“…Anh thật sự là Hứa Tứ sao?”

Hứa Tứ túm con gà còn sót, khoác lại áo bông, quấn kín mít.

Trên khuôn mặt đẹp trai không có chút biểu cảm nào, “Có chuyện gì?”

Cố Minh Châu tối sầm mắt.

“Anh là tổng giám đốc của tập đoàn Hứa Thị, người kế thừa tương lai, sao lại đi những việc tầm thường và vô nghĩa như cho gà ăn?”

Hứa Tứ còn kém cỏi hơn khi hắt xì một cái.

“Chán ngấy những mưu mô đấu đá ở thành phố nên về quê trồng đậu cove, vì nó không biết đấu đá.”

“Bỏ cuộc khỏi cuộc chiến không ngừng nghỉ ở thành phố, nên về quê trồng cải bắp dù có cuộn đến đâu thì vẫn là cải.”

Cố Minh Châu cạn lời trước cách chơi chữ này.

“Nếu còn sống, tại sao không quay về Bắc Kinh?”

Hứa Tứ: “Về Bắc Kinh để gì? Ai đang chờ tôi ở đó?”

Cố Minh Châu giận dữ, “Anh biết mọi người lo lắng cho thế nào không?”

“Hừ.”

Hứa Tứ cúi đầu lạnh một tiếng, che giấu đi sự lạnh lẽo thấu xương trong đôi mắt.

“Lo tôi chưa chết sao?”

Cố Minh Châu cứng họng, rồi bất ngờ chỉ vào con dao găm treo trên tường, thốt lên kinh ngạc.

“Không phải đây là con dao cổ bỏ ba triệu mua sao? Còn gắn ngọc lục bảo, trước kia cưng nó như bảo bối, sao giờ lại bẩn thế này?”

“À, nó cắt hẹ khá tốt.”

Cố Minh Châu liếc thấy chiếc đồng hồ hỏng đặt trên bệ cửa sổ.

“Còn cả chiếc đồng hồ Cartier tôi tặng … Anh từng hứa sẽ luôn đeo nó bên người!”

“Lúc đó ép mẹ tôi bắt tôi mang theo, tôi đành miễn cưỡng đồng ý. Nhưng giờ đã ở bên người khác, chiếc đồng hồ này khi tôi ngã xuống vách đá đã hỏng rồi.”

Hứa Tứ xoa xoa thái dương, “Xin nhường đường, tôi phải đi nấu ăn.”

10

Hứa Tứ quay đầu tôi, kẻ đã lén lút đứng xem từ góc phòng, :

“Lâm Vô Song, bữa sáng ăn cháo kê không? Kèm dưa muối do tôi muối đấy.”

Tôi gượng hai tiếng, “Gì cũng .”

“Cô em này, có muốn ăn chung chút không?”

Cố Minh Châu tôi với vẻ khinh bỉ: “Tôi không cần Lục An nữa, tôi trả thanh mai trúc mã của lại, đưa Hứa Tứ cho tôi.”

“Ồ, ở thành phố người ta gọi thanh mai trúc mã à? Hừ, ở quê chúng tôi, chỉ gọi là người cùng làng thôi.”

Cố Minh Châu cau mày: “Đừng có nhảm! Hứa Tứ, tôi nhất định phải đưa đi!”

Hệ thống kích hô lên: 【Trận chiến cuối cùng trước khi kết thúc đây rồi!】

【Nữ chính cãi nhau với nam chính, hối hận đến xin lỗi phản diện, quả nhiên đàn ông tốt luôn là người ta tranh nhau. Ký chủ, đừng lùi bước!】

【Nhưng mà… sao nam chính vẫn chưa tới nhỉ?】

“Hắn không dám ồn, chắc vẫn đang trên đường.”

Tôi sau lưng Cố Minh Châu: “Cô đi một mình sao? Bố mẹ không đi cùng?”

Cố Minh Châu : “Tôi không với họ, sợ họ không yên tâm. Sáng sớm ngồi trực thăng đến đây.”

Tôi gật gù: “Vậy trực thăng đâu?”

“Cơ trưởng bay về rồi, tối sẽ quay lại đón tôi.”

Tôi tươi: “Tốt.”

Cố Minh Châu không kiên nhẫn hỏi: “Cô muốn gì đây?”

Tôi không trả lời, đi đến trước mặt ta, vặn vẹo cổ tay vài cái.

Rồi túm chặt mái tóc chăm chút tỉ mỉ của ta, kéo thẳng ra cửa.

Cố Minh Châu lảo đảo hét lên: “Aaaaa, bị điên à? Chỉ vì tôi muốn đưa Hứa Tứ đi thôi sao? Đồ đàn bà đanh đá!”

Hứa Tứ vừa ngạc nhiên vừa phấn khích: “Cô không muốn tôi đi đến à.”

“Hu hu hu, Lâm Vô Song, tôi nhiều quá.”

Tôi liếc Hứa Tứ một cái.

Rồi hỏi Cố Minh Châu: “Cô còn nhớ hôm nay là ngày gì không?”

Cố Minh Châu mỉa mai: “Đáng lẽ là ngày đính hôn của tôi, bị hỏng rồi.”

Tôi thở dài: “Là ngày giỗ một năm của bà tôi.”

Một năm trước, vào ngày này, tôi đợi bên ngoài ICU, và nhận thi thể lạnh ngắt của bà tôi.

Bác sĩ điều trị chính lặng lẽ đưa cho tôi một chiếc cúc áo, kèm theo lời nhắn cuối cùng của bà tôi.

Ông ấy : “Bà bảo hãy canh linh cho bà trong một năm.”

Ban đầu, tôi hận không thể tự tay chết Cố Minh Châu.

Dùng chiếc cúc áo đó bằng chứng, đưa ta ra tòa.

Chiếc cúc đó bà tôi giật ra từ bộ lễ phục mà Cố Minh Châu mặc trong lúc xô đẩy.

Bộ lễ phục cao cấp giá bảy chữ số đó, Cố Minh Châu rất thích, từng mặc nó dự không ít bữa tiệc.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...