Tống Bạch choáng váng, đứng ngây người tại chỗ, tay ôm má, thậm chí quên cả phản ứng.
Ngược lại, Chu Thành — từ đầu đến giờ vẫn im lặng — lúc này như tìm chỗ trút giận, lập tức bùng nổ.
“Tôi đã bao nhiêu lần là đừng chọc vào Tống Thanh rồi! Cô đúng là thứ đàn bà lăng loàn, cái miệng không ngừng bốc phét, cuối cùng rước họa cho tôi!”
“Nếu không phải vì , nếu không phải vì con đàn bà thối tha như , tôi đâu đến mức mất cả cơ hội việc !”
Tống Bạch ban đầu còn đờ đẫn vì bị đánh, khi nghe thấy ba chữ “mất việc ”, lập tức bừng tỉnh.
“Không thể nào! Làm sao có chuyện không việc! Kiếp tr… À không, tôi là… Chu Thành, giỏi như mà sao lại như thế ?”
Vừa , ta vừa khóc lớn không ngừng:
“Tôi vì mà bỏ hết mọi thứ, giờ cả thiên hạ đều chê tôi! Anh sao có thể không có việc chứ? Sau này tôi biết sống sao đây!”
“Chu Thành, có lỗi với tôi, có lỗi với đứa bé trong bụng tôi! Tôi phải bỏ cái thai này, rồi ly hôn với !”
Chu Thành khi nãy còn giận dữ, nghe mấy câu đó thì bỗng ngẩn người ra.
Trong lòng hắn, Tống Bạch là người hắn cuồng si, vì hắn dám tất cả, thậm chí không sợ bị thiên hạ mắng chửi cũng vẫn theo hắn đến cùng.
Hắn đâu ngờ rằng… thứ mà Tống Bạch , chưa bao giờ là hắn.
Thứ ta — chỉ là quyền thế và những vinh quang mà hắn từng có bằng cách bẩn thỉu.
Mẹ góa của Chu Thành cả đời chỉ coi trọng con cháu.
Kiếp trước, tôi vừa bước chân vào cửa đã bị bà ta ép phải bỏ đứa con trong bụng.
Giờ đây, Tống Bạch lại đòi thai, tất nhiên Chu Thành sẽ không đồng ý.
“Vợ ngoan à, em đừng kích như , vừa nãy là nhất thời nóng giận, không kiềm chế bản thân.”
“Đứa bé không thể bỏ, vẫn còn cơ hội, em tin đi… Anh nhất định sẽ cho mẹ con em một cuộc sống tốt đẹp!”
Tống Bạch lúc này khóc cũng khóc, loạn cũng rồi, ánh mắt trống rỗng ngồi bệt dưới đất như kẻ mất hồn.
Tôi xem đủ trò vui, liền kéo Lục Tri Niên về nhà.
Chưa bao lâu, cửa đã bị đập rầm rầm.
“Tống Thanh, mày ra đây ngay! Tất cả là tại mày bày trò lục soát, khiến lọ thuốc xổ của Chu Thành bị thu giữ, ấy không phân việc!”
“Mày là con đàn bà độc ác, cả đời người nhà tao, mày phải bồi thường!”
7
Tôi không mở cửa, cứ để mặc Tống Bạch gào thét bên ngoài đến khản cả giọng, mới chậm rãi đẩy cửa ra.
Trước mắt là cả căn nhà nhỏ đầy ắp các học cũ, Chu Thành thấy liền khuỵu xuống ngồi bệt dưới đất.
“Các, các người… sao lại ở đây?”
Lục Tri Niên nhún vai, ánh mắt đầy hứng thú Chu Thành và Tống Bạch.
“Tôi mời các cùng trường cũ đến ăn một bữa thôi, có gì lạ đâu?”
“Chỉ có điều… Chu Thành này, mang thuốc xổ đến trường, hóa ra thật sự định người à?”
Chu Thành siết chặt nắm , lảo đảo đứng dậy, không không rằng bỏ chạy, chẳng thèm ngó ngàng gì đến Tống Bạch.
Nhìn bóng lưng hai người, trong lòng tôi hả hê vô cùng.
Tôi biết rõ Chu Thành đã từng những gì, càng hiểu rõ các mối quan hệ của hắn toàn bộ đều đến từ đám học cũ.
Giờ thì hay rồi — tất cả các đường lui của hắn đã bị cắt đứt.
Chỉ nghỉ ngơi hai ngày, Chu Thành và Tống Bạch lại bắt đầu cãi nhau.
Vì mẹ của Chu Thành xuất hiện.
Bà là đến để chăm sóc con dâu đang mang thai, thực chất là muốn thừa cơ định cư ở thành phố.
Giờ Chu Thành đã thất nghiệp, còn Tống Bạch thì lương ba cọc ba đồng, đến tiền nhà cũng không đủ, lại thêm một miệng ăn, mỗi ngày đều mệt đến kiệt sức.
Mẹ chồng thì ăn uống nhờ vả Tống Bạch, lại tỏ ra bề trên, mà Tống Bạch đâu phải loại dễ chịu, hai người suốt ngày đóng cửa cãi nhau chí chóe.
Tôi tranh thủ lúc bọn họ lo nội chiến, giao một chuyện quan trọng cho Lục Tri Niên – chuẩn bị lên tỉnh nhập hàng.
Lục Tri Niên nghiêm túc đồng ý, dặn dò tôi vài câu rồi lên tàu rời đi.
Biết Lục Tri Niên không ở nhà, Tống Bạch nghĩ tôi không còn chỗ dựa, bắt đầu sai mẹ tôi truyền lời kêu tôi về ăn cơm, tiện thể tranh thủ châm chọc vài câu.
Chủ yếu là mấy lời cũ rích như “không đàn ông thương”, “không giữ trái tim đàn ông”… Mấy thứ đó tôi nghe quen đến phát chán, chẳng tổn thương nổi tôi nữa.
Chỉ là lần này, Tống Bạch một câu khiến tôi bất ngờ.
Chu Thành trên đường đi bất ngờ cứu một vị lãnh đạo cũ bị ngất xỉu, người nhà lãnh đạo đến cảm ơn và sẽ sắp xếp cho Chu Thành một vị trí trong cơ quan nhà nước.
Nhìn vẻ mặt hớn hở của Tống Bạch và Chu Thành, trong lòng tôi lập tức dâng lên cảm giác bất an.
“Sắp xếp vào đơn vị nào? Bao giờ sắp xếp? Người ta thật hay chỉ cho có?”
Tống Bạch thấy tôi dám nghi ngờ, liền đập mạnh đũa xuống bàn. 1 n/g.ay lam .cotha.n
“Là cục thuế! Người ta rõ ràng rồi! Ba ngày nữa, đợi vị trí trống ra, Chu Thành nhà tôi sẽ điều thẳng vào!”
“Hồi đó cố ý chúng tôi, khiến Chu Thành không nhận việc, từng nghĩ đến ngày hôm nay chưa?”
“Vận may đến rồi thì ai cũng cản không nổi! Chu Thành nhà tôi sinh ra là để quan to!”
Tôi thầm hiểu ra.
Tên Chu Thành này xưa nay luôn không từ thủ đoạn để trèo lên cao. Ai biết vụ ngất xỉu của vị lãnh đạo đó có phải là hắn giở trò hay không?
Nhưng giờ mọi chuyện đã xảy ra, nếu để hắn thực sự vào cục thuế, người đầu tiên hắn trả thù sẽ là tôi.
Tuyệt đối không thể để chuyện đó xảy ra.
Tôi âm thầm tính toán ngày Lục Tri Niên trở về, trong lòng không ngừng cầu nguyện.
Mong là mọi chuyện suôn sẻ.
Ba ngày sau, Lục Tri Niên vẫn chưa về. Từ sáng sớm, Tống Bạch đã đến đập cửa.
“Dậy đi! Hôm nay là ngày Chu Thành nhà tôi phất lên rồi, bè người thân đều tụ tập về ăn mừng, chỉ còn thiếu mỗi thôi!”
Tôi lười biếng đáp một tiếng, dặn mẹ chồng nếu Lục Tri Niên trở về, lập tức cho ấy đến tìm tôi.
Mẹ chồng gật đầu, tôi liền đi theo Tống Bạch đến nhà ta.
Ngôi nhà nhỏ mà Tống Bạch hôm nay náo nhiệt vô cùng, trong ngoài đều đông nghịt người đến hóng chuyện.
Bạn thấy sao?