QUAY LẠI CHƯƠNG 1 : https://vivutruyen2.net/nguoi-vo-bi-mat/chuong-1
“Còn chuyện đánh người,” ta lạnh, ánh mắt sắc như dao lướt qua phóng viên vừa nêu câu hỏi, “là người đàn ông đó quay lén đời tư người khác, tự tự chịu. Nếu các người định dùng chuyện đó để chỉ trích tôi, thì tôi cũng hết lời để .”
Anh ta đáp trôi chảy, không để lộ sơ hở nào.
Nhưng tay buông bên người lại vô thức siết chặt thành nắm , khớp ngón tay trắng bệch vì dùng sức.
Cư dân mạng lập tức tán dương khí thế mạnh mẽ của Chu Hành Giản.
Nhưng trên người ta lại ẩn hiện cơn giận bừng bừng, lập tức chỉ đạo người đuổi đám phóng viên ra ngoài.
Ánh mắt bất giác bị chiếc xe đẩy trẻ con thu hút,tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Giọng lạnh băng không mang chút cảm :“Xem thử trong đó là cái gì.”
6
Khoảnh khắc lớp vải trên xe đẩy vén lên,sắc mặt tất cả mọi người đều cau lại.
Trần Vận không nhịn nôn khan,không màng giữ hình tượng dịu dàng, nhỏ nhẹ, toáng lên rồi vội vàng đem thứ bên trong đi chỗ khác.
Quản gia liếc Chu Hành Giản đang chết lặng, không dám đậy.
Lòng bàn tay Chu Hành Giản bắt đầu rỉ máu,môi mím chặt thành một đường thẳng.
“Đây là cái gì …”
Giọng ta run rẩy,mang theo sự hoảng loạn mà ai cũng có thể nhận ra.
Trần Vận bị ta đẩy mạnh đến mức lảo đảo,sau khi đứng vững, ta tức tối theo dáng vẻ luống cuống của Chu Hành Giản đang bước nhanh đến chiếc xe đẩy.
Một phóng viên tốt bụng lên tiếng:“Có một người phụ nữ tên là Lâm Nguyệt nhờ chúng tôi chuyển nó cho ngài.”
Gương mặt Chu Hành Giản thoáng chốc trống rỗng,tay siết lấy xe đẩy nổi rõ gân xanh, quay sang máy quay gào lên:“Cô ấy đâu rồi!”
“Lâm Nguyệt, có phải em đang không? Mau ra đây!”
“Em có ý gì đây! Đứa bé vô tội, dù có giận cũng không thể trút lên nó!”
Tôi lạnh mặt ngồi xem ta phát điên,Thì ra,tôi cũng có thể khiến cảm ta dao .
Chỉ là cái giá phải trả quá đắt.
Có người nghe vài câu lặp đi lặp lại của Chu Hành Giản,liền cho rằng tôi là một người mẹ vô trách nhiệm, nông nổi và bốc đồng.
“Chắc là nhân của Chu Hành Giản đây mà, tưởng sinh con là bước chân vào hào môn, ai ngờ Chu tổng lại có chân ái rồi.”
“Loại người dám trút giận lên con mình thì không xứng người, đề nghị tước quyền công dân luôn đi.”
Mẹ tôi lập tức nổi đóa,tay gõ bàn phím lách cách, cãi nhau tới bến với những người đang chửi tôi.
Ngay cả phóng viên cũng bắt đầu không hiểu chuyện gì đang xảy ra,Chỉ là vì lượng người xem trong phòng livestream tăng mà cảm thấy vui sướng.
Chu Hành Giản thở gấp mấy hơi, dường như đã chấp nhận hiện thực,ánh mắt ta cuối cùng cũng bị những tờ giấy đặt bên dưới thu hút —
Là phiếu siêu âm thai của tôi, giấy cam kết thai và đơn ly hôn,cùng với vài tấm ảnh chụp chung ít ỏi của chúng tôi trong quá khứ.
Tất cả đều xếp ngay ngắn, gọn gàng.
Càng lật xuống bên dưới, sắc mặt của Chu Hành Giản càng khó coi,trắng bệch như xác chết.
Anh ta gần như không đứng vững, ngã ngồi bệt xuống đất,giấy tờ rơi vung vãi khắp nơi.
Người tinh mắt phát hiện tờ đơn ly hôn, trợn tròn mắt,vội vàng kéo ống kính máy quay lại để zoom cận cảnh.
Số người xem trong livestream tăng vọt, bình luận nổ tung.
“Là đơn ly hôn kìa!”
“Chu Hành Giản đã kết hôn ba năm rồi hả, trời đất, đứa bé này là của chính thất!”
“Thế còn người tên Trần Vận kia là ai? Mang thai nữa chứ!”
“Là tiểu tam chứ ai, thời buổi này tiểu tam còn có thể cưỡi lên đầu chính thất mà càn.”
“Tôi từng thấy người phụ nữ tên Lâm Nguyệt này ở bệnh viện, khi thai chỉ có một mình ấy, đáng thương lắm. Sau còn nghe thai không sạch, phải thêm lần nữa, mặt trắng bệch như giấy, không có ai bên cạnh cả.”
Đọc những lời người dùng mạng viết,mẹ tôi không lời nào, chỉ ôm chặt lấy tôi,bản thân tôi vốn đã không còn thấy tủi thân nữa, sống mũi lại bất ngờ cay xè.
Trần Vận cũng bắt đầu nhận ra điều bất thường,thấy cư dân mạng mắng chửi mình không ngừng, mặt ta tái nhợt.
Đã có người lần ra thông tin cá nhân của ta,rồi ào ào công kích trên khắp các nền tảng mạng xã hội.
Trần Vận quay sang các đồng nghiệp trong công ty,những người từng khen ngợi tâng bốc ta trước kia, giờ đều lảng tránh ánh .
Trong lòng ta thầm mắng chửi liên tục, ngước mắt cầu cứu về phía Chu Hành Giản.
Nhưng thấy người đàn ông xưa nay vững như núi,giờ lại khom lưng xuống.
Ngẩn ngơ những tấm ảnh vương vãi trên sàn —Đó là ảnh cưới của chúng tôi.
Chúng tôi từng giấu chuyện kết hôn, tôi vẫn nằng nặc đòi Chu Hành Giản đi chụp ảnh cưới với mình.
Việc ta đồng ý khiến tôi từng ngây ngô nghĩ rằng mình có thể lay trái tim .
Trong ảnh, tôi ngây ngô rạng rỡ, ánh mắt ngập tràn hạnh phúc.
Còn chưa biết cuộc hôn nhân này sẽ mang đến cho mình điều gì.
Trần Vận nghiến răng,cố ép ra vài giọt nước mắt.
“Chu tổng, kết hôn rồi sao? Tại sao em không hề hay biết?”
“Anh lừa em! Anh là đồ lừa đảo!”
“Em cũng là nạn nhân mà.”
Chu Hành Giản hoàn hồn trở lại,ngơ ngác Trần Vận đang khóc như mưa trước mặt.
Lần đầu tiên, ta không đưa tay lau nước mắt cho ta.
Bạn thấy sao?