06
Hôm đó, tôi không quan tâm Nghiêm Quan và Kỷ Gia Hinh đi đâu.
Chỉ thu dọn mấy thứ của mình, rồi rời khỏi nhà.
Tôi đặt vé về nhà, dứt khoát, gọn lẹ.
Ai muốn chịu ấm ức thì cứ chịu, riêng tôi thì không chơi trò này nữa.
“Ôi, Tịch Tịch về rồi à?!”
Nửa đêm về đến nhà, mọi mệt mỏi và cái lạnh dường như tan biến ngay khi mẹ mở cửa.
Bà vui vẻ đón lấy vali của tôi, không hỏi gì nhiều, chỉ hồ hởi gọi với vào phòng sách nơi bố đang chơi cờ.
“Ôi chà, con bố về rồi à?”
Bố tôi vội vàng chạy ra, đến dép còn mang ngược.
Nhìn gương mặt vui mừng của họ và không khí ấm áp trong nhà, mắt tôi bất giác đỏ hoe.
“Bố… mẹ…”
Hai người thấy tôi khóc thì cuống cả lên.
Mẹ lập tức ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi.
“Sao thế con? Có chuyện gì ấm ức hả? Kể với mẹ nào.”
“Tịch Tịch à, có gì không vui cứ với bố.”
Trước ánh mắt lo lắng của họ, tôi nghẹn ngào kể hết những uất ức mình đã chịu đựng suốt cả năm qua.
Bố mẹ tôi từ không tin nổi chuyển sang tức giận, chửi mắng không ngớt.
Bố tôi thậm chí còn định đặt vé đi tìm Nghiêm Quan “ chuyện”, bị tôi giữ lại, cuối cùng còn bị tôi dỗ cho bật .
“Bố mẹ… đừng giận nữa, cũng chẳng cần thiết.”
“Từ giờ con với Nghiêm Quan mỗi người một đường, không còn liên quan gì nữa rồi.”
Bố nhấp một ngụm trà hoa cúc, khẽ thở dài.
“Tịch Tịch à, điều bố lo nhất chính là tên đó không chịu ký.”
“Đến lúc đó vẫn còn là vợ chồng trên giấy tờ, rắc rối lắm.”
“Mà ta cũng đâu phải không từng giả vờ quan tâm con, mẹ cũng lo con khó ly hôn đấy.”
Mẹ tôi tiếp lời.
Dù sao thì trước kia Nghiêm Quan đúng là thể hiện rất tôi.
Chuyện ly hôn bất ngờ như , phản ứng của ta ở bệnh viện, đúng là cũng khó đoán.
Nhưng tôi lại nhớ tới Kỷ Gia Hinh, khẽ nhếch môi lạnh.
“Anh ta chắc chắn sẽ ký, bố mẹ yên tâm đi.”
Tối đó, Nghiêm Quan không nhắn lấy một tin.
Nhưng Kỷ Gia Hinh lại cập nhật story.
Là một nồi lẩu sukiyaki nóng hổi, và một góc áo của Nghiêm Quan “vô ” lọt vào khung hình.
Dòng trạng thái: “Cảm giác người thương thật tuyệt.”
Tôi bật lạnh.
Hôm sau tôi cũng không liên lạc gì với Nghiêm Quan.
Nhưng ta lại gõ nhẹ vào cuộc trò chuyện trong app nhắn tin.
Tôi vẫn phớt lờ.
Không rõ ta đang thử dò xét điều gì, tôi chẳng còn hứng thú chơi cùng nữa.
Ngày thứ ba, Nghiêm Quan nhắn tin.
Nội dung ngắn gọn: “Về nhà.”
Tôi gửi lại một lần nữa bản thỏa thuận ly hôn.
Bên kia hiện lên chữ “đang nhập…” rồi lại xóa, rồi lại gõ, mãi mới gửi ra mấy chữ.
“Đừng loạn nữa.”
Nhưng tôi đâu có loạn gì.
Tôi chỉ đơn giản là… không còn muốn ta nữa.
Tôi gõ lại hai chữ — cũng là lần đầu tiên tôi trả lời ta sau nhiều ngày.
“Ký đi.”
Tôi bảo ta ký, thì ta lại gửi một đoạn tin nhắn thoại thật dài.
“Khinh Tịch, em định vì mấy chuyện cảm vớ vẩn mà bỏ cả ba năm hôn nhân sao?”
“Em xem cảm chúng ta bao năm nay là gì?”
“Trong lòng em còn có không?”
“Không còn nữa.”
Tôi vừa nhắn xong, điện thoại lập tức đổ chuông — là cuộc gọi từ Nghiêm Quan.
Tôi lạnh lùng tắt máy.
Anh ta vẫn không bỏ cuộc, gọi liên tục vài cuộc nữa mới chịu dừng.
“Tốt lắm, Khinh Tịch! Không nghe máy đúng không? Vậy thì ly hôn!”
“Ký thì ký! Anh cho em biết — một xu cũng không chia cho em!”
“Cổ phần công ty cũng !”
“Không cho thì thôi, tôi cũng chẳng cần.”
Tôi giữ nút ghi âm, bình thản .
Quả nhiên, bên kia lại nhắn một câu nữa:
“Sau này đừng hối hận!”
Đến nước này, cũng chẳng còn gì để thêm.
Tôi chỉ nhắn lại: “Gặp nhau ở Cục Dân chính sau hai ngày.”
Không trả lời thêm nữa.
Quá trình ly hôn diễn ra suôn sẻ bất ngờ.
Có lẽ vì tôi không đòi chia tài sản chung nên mọi thủ tục đều đơn giản.
Chiều hôm đó, tôi đã cầm giấy ly hôn.
Vừa bước ra khỏi Cục Dân chính, tôi đã thấy Kỷ Gia Hinh đứng đó.
Trang điểm kỹ càng, tay cầm bó hoa, vẻ mặt rạng rỡ.
Giờ thì tôi và Nghiêm Quan ly hôn rồi, ta không cần giả vờ nữa.
Cô ta bước đến mà không thèm tôi lấy một cái, đưa thẳng bó hoa cho Nghiêm Quan.
Khuôn mặt tươi như hoa.
“Anh Nghiêm, chúc mừng nhé. Cuối cùng chúng ta cũng có thể ở bên nhau công khai rồi phải không?”
Tôi không ngờ, Kỷ Gia Hinh lại có thể trơ trẽn đến mức này, dám công khai tỏ với Nghiêm Quan ngay lúc này.
Nhưng phản ứng của Nghiêm Quan lại không giống như tôi tưởng.
Anh ta gạt bó hoa ra, giọng lạnh như băng.
“Nói linh tinh cái gì đấy? Anh không có tâm trạng với em.”
07
Kỷ Gia Hinh sững người.
Rồi lập tức trút hết tức giận lên tôi.
Cô ta trừng mắt, giọng khó chịu:
“Cô còn đứng đây gì chướng mắt thế? Mau cút đi cho khuất mắt!”
Nhìn bộ dạng kênh kiệu của ta, tôi chỉ lạnh, bước thẳng tới.
Bốp!
Tôi vung tay, tát thẳng vào mặt ta một cái rõ đau.
Lực không hề nhẹ.
Mặt Kỷ Gia Hinh lập tức in rõ năm ngón tay.
Cô ta bị tát đến đờ người, vài giây sau mới hét lên:
“…Khinh Tịch! Cô dám đánh tôi?!”
Nghiêm Quan đứng bên cắn môi, không gì, mặt đen lại.
Tôi lạnh lùng , rồi thẳng tay tát thêm một cái vào bên mặt còn lại.
Tức giận quát lên:
“Đánh đấy, Kỷ Gia Hinh!”
“Năm đó tôi coi là , còn đưa vào ở công ty Nghiêm Quan.”
“Vậy mà đáp lại bằng cách quyến rũ chồng tôi?”
“Gần nước thì lợi à?! Vô liêm sỉ!”
Kỷ Gia Hinh bị tôi mắng đến nghẹn họng.
Cô ta xông lên định đánh trả, bị Nghiêm Quan giữ lại.
“Bình tĩnh lại đi!”
Tôi thẳng vào mắt ta, tiếp tục :
“Tôi gì à?”
“Tôi là loại trơ trẽn chen vào hôn nhân của thân!”
“Chúng tôi vừa ly hôn, đã trang điểm lộng lẫy, mang hoa đến đây tặng chồng cũ tôi, nghĩ mình là ai?”
“Đã không biết xấu hổ như , sao không chiều nay đăng ký kết hôn với ta luôn đi?!”
“Khinh Tịch! Em cũng bình tĩnh lại đi! Đừng nữa!”
Nghiêm Quan quát lên.
Tôi ta vài giây, rồi bật khinh bỉ, quay lưng bỏ đi.
Sau lưng là tiếng Kỷ Gia Hinh nức nở đáng thương và giọng Nghiêm Quan đáp qua loa rồi im lặng.
Nhưng cảnh tượng đó cũng chỉ duy trì chưa đầy một ngày.
Những ngày sau, hai người họ bắt đầu công khai khoe ảnh cảm trên mạng xã hội.
Cùng nhau đi khắp nơi.
Có nơi tôi từng đi với Nghiêm Quan.
Có nơi là kế hoạch tôi và ta từng lên lịch chưa kịp đi.
Giờ tất cả đều biến thành kỷ niệm với Kỷ Gia Hinh.
Tôi không muốn xem nữa, nên thẳng tay chặn hết cả hai.
Bạn bè xung quanh cũng bắt đầu ngạc nhiên khi biết tôi và Nghiêm Quan đã ly hôn.
Dù sao một năm trước chúng tôi vẫn là hình mẫu vợ chồng lý tưởng trong mắt mọi người.
Ai nấy đều nhắn hỏi thăm.
Dù là vì tò mò hay thật lòng quan tâm, tôi đều chỉ trả lời ngắn gọn.
Một tháng sau đó, tôi sống trong sự yên bình tuyệt đối.
Không có Nghiêm Quan, không có Kỷ Gia Hinh, không áp lực.
Thậm chí da dẻ cũng hồng hào hơn.
Mẹ tôi còn bảo sắc mặt tôi tươi tắn hơn hẳn.
Quả nhiên, xa khỏi những điều phiền não, con người mới thực sự dễ thở.
Nhưng yên bình không kéo dài lâu.
Một ngày nọ, một người gửi tôi đoạn tin nhắn chuyển tiếp từ phía Nghiêm Quan.
“Ngoài kia chơi đủ chưa, Khinh Tịch?”
“Giờ quay lại vẫn còn kịp vợ , chưa cưới Kỷ Gia Hinh.”
Tôi chỉ trả lời lại bằng một dấu hỏi.
Thật không hiểu nổi ta đang nghĩ gì, điên rồi chắc.
Không lâu sau, Nghiêm Quan dùng một số lạ kết với tôi.
Tôi vừa chấp nhận kết , ta đã gửi liền hơn hai mươi tấm ảnh và vài đoạn video.
Tất cả đều là ảnh ở lễ cưới.
Không phải của tôi — mà là một lễ cưới giả tưởng.
Không gian trang trí cực kỳ lộng lẫy, rõ ràng chi rất nhiều tiền.
Khác xa đám cưới đơn giản mà ta từng tổ chức với tôi khi mới khởi nghiệp.
Gửi xong loạt ảnh và video, ta tiếp tục gửi một đoạn voice.
“Khinh Tịch, em có thích không?”
“Chỉ cần em quay lại, dâu sẽ là em.”
Bạn thấy sao?