1
Trong chương trình, tôi lỡ tay vỡ chiếc bình cổ mà thái tử gia của giới Bắc Kinh vô cùng trân quý.
Nghe , đó là món quà duy nhất mà “bạch nguyệt quang” đã qua đời của ta tặng, thái tử gia cực kỳ nâng niu, mỗi tối trước khi ngủ đều cẩn thận lau chùi một lượt, coi nó còn quý hơn mạng.
Giờ lại bị tôi hỏng, ai cũng tôi xong đời rồi, thái tử gia chắc chắn sẽ không tha.
Tôi chỉ biết ngơ ngác.
Cái gì trời, cái bình này chẳng phải là đồ lỗi tôi ra, tiện tay đưa cho ta sao!
Hơn nữa –
Chết tiệt, Tùy Dự, khi nào thì tôi chết ?!
…
Ra mắt hai năm, cuối cùng tôi cũng nổi tiếng.
Hot search ngập tràn, sôi như hội.
Nhưng tin xấu là, tôi lại nổi vì bị “hắc hồng” – tất cả chỉ vì vỡ chiếc bình mà thái tử gia quý nhất.
Cả mạng tràn ngập lời mỉa mai nhắm vào tôi.
“Không phải chứ, không lẽ có người không biết chiếc bình đó là thứ quý giá nhất của thái tử gia? Đó là món quà của bạch nguyệt quang đã mất tặng ấy, độc nhất vô nhị, không thể thay thế, ngay cả khi đi công tác, thái tử gia cũng đem theo bên người.”
“Trước đây từng có người giúp việc dọn dẹp vô ý bỏ nhầm bình này và sợi dây chuyền ngọc lam đấu giá ở Christie’s vào kho. Dây chuyền mất, thái tử gia không gì, không tìm thấy bình thì ấy nổi trận lôi đình!”
“Cố Tri Niệm lại vỡ chiếc bình quý nhất của Tùy Dự, thế này thì ta xong thật rồi.”
“Đáng đời! Trước khi tới, tổ đạo diễn đã dặn đi dặn lại đây là nhà thái tử gia cho mượn để quay, nhất định phải cẩn thận, mà ta vụng về, trách ai ?”
Hot search ngập tràn chửi bới, không chừa một ai.
Đối thủ thì hả hê, còn đăng ảnh mảnh sứ của chiếc bình kèm caption chua chát: “Chiếc bình đẹp thế này, tiếc thật đấy, mong chủ nhân nó đừng buồn quá #mặtkhóc#.”
Tôi thầm cạn lời.
Nếu không phải ta cố chìa chân ngáng, tôi đâu có ngã, càng không vỡ bình của Tùy Dự, tất cả là tại ta, giờ còn quay sang giả bộ “bạch liên hoa”.
Quản lý của tôi thì cuống cuồng, hỏi tôi phải sao, chọc giận thái tử gia Bắc Kinh thì đúng là tiêu đời.
Tùy Dự còn đang công tác ở nước ngoài chưa phản ứng gì, trong nước, một loạt nhãn hàng đã gửi đơn chấm dứt hợp đồng, vài thương hiệu đang đàm phán cũng lập tức đổi hướng sang tìm Tống Viện Viện – người cùng phân khúc với tôi.
Cô ấy tức đến nghiến răng: “Cùng công ty với nhau, gặp nhau suốt, không ngờ vì muốn leo lên mà ta dùng thủ đoạn bẩn thỉu thế này, khác gì mượn dao người!”
“Cấp trên công ty cũng , rõ biết là ta mà vẫn im lặng, chẳng khác nào nuôi ong tay áo, ghê tởm!”
“Vậy bây giờ phải sao…”
Quản lý lo đến phát khóc, còn tính xem có nên tranh thủ trước khi rút khỏi giới thì nhận thêm vài chương trình, kiếm đồng nào hay đồng đó.
Nhưng tôi thì thản nhiên, chẳng hề lo lắng.
Tôi vỗ vai ấy: “Một cái bình vỡ thôi mà, sợ cái gì.”
Quản lý trợn tròn mắt, tôi không tin nổi: “Cố Tri Niệm, mới vào nghề chưa tới hai năm mà ngông thế sao?! Ngay cả bình của thái tử gia cũng không coi ra gì? Nó là bảo vật giá trị liên thành đấy, bán cũng không đủ đền!”
Buồn thật, giá trị liên thành cái nỗi gì.
Chẳng là gì cả.
Cái bình đó là đồ lỗi tôi hồi mới học nghề, phôi gốm thô, đường nét cứng, lửa nung cũng chưa chuẩn, tôi tiện tay đưa cho Tùy Dự.
Sau khi kết hôn rồi vào giới giải trí, tôi bận chạy show khắp nơi, hiếm khi gặp lại, cũng chẳng ngờ tới khi tham gia show lần này lại thấy nó.
Tôi thấy lạ, định lại gần xem thử tay nghề của mình khi đó ra sao, thì bị Tống Viện Viện ngáng chân, ngã một phát vỡ tan tành.
Rồi thì toàn mạng hùa vào chửi, chờ xem trò của tôi.
Nhưng tiếc là, họ hóng hụt rồi.
Tùy Dự sẽ không vì thế mà khó tôi đâu, vì tôi là vợ cưới hỏi đàng hoàng của ấy, một nửa hộ khẩu nhà họ Tùy là của tôi. Chưa kể, cái bình đó vốn dĩ là quà tôi tặng .
Chỉ là… “bạch nguyệt quang đã mất” là cái quái gì ?!
Tôi chỉ là bận đến mức không có thời gian về nhà, chứ có phải chết đâu chứ!
Cái đồ đàn ông khốn kiếp đó còn bịa đặt lung tung nữa.
Phi, đúng là độc mồm độc miệng!
“Tất cả đều là đồ tôi ra, nó có đáng giá nghìn vàng hay không chẳng lẽ tôi không biết? Nếu thật sự đáng giá, tôi còn phải vào giới giải trí đi sao?”
“Vỡ thì vỡ, toàn là mấy thứ vớ vẩn thôi, trong xưởng của tôi còn đầy, đủ cho ta đền cả đống.”
Quản lý nghe xong, trừng mắt tôi cả buổi, mới nghẹn ra một câu: “Cô điên rồi à.”
Cô ấy cho rằng tôi bị dọa đến lú lẫn, bắt đầu năng lung tung.
Bạn thấy sao?